Chương trước
Chương sau
Lần tu luyện này, đến khi Thẩm Tu Lâm từ trong nhập định tỉnh lại đã là một giờ sáng.
Bụng có chút đói, vì vậy Thẩm Tu Lâm quyết định xuống dưới nhà tìm ít đồ ăn.
Tuy rằng trong không gian có đồ vật, thế nhưng lần này sau khi trở về, hắn đã lấy ra hơn phân nửa vật tư để tại trong kho Thẩm gia.
Trong không gian tuy rằng không thiếu đồ ăn, thế nhưng tốt nhất nên để lại dùng trong thời gian làm nhiệm vụ.
Bình thường ở nhà, có thể không dùng tới thì tốt nhất là không dùng.
Cho nên, Thẩm Tu Lâm đi xuống tầng dưới.
Ra khỏi phòng, Thẩm Tu Lâm đi thẳng lầu dưới, trong phòng bếp xác thực còn một ít đồ ăn, thế nhưng đã không thể giống lúc trước luôn luôn ủ nóng, rất hao tổn điện.
Trong nhà hắn bây giờ sử dụng đều là máy phát điện từ năng lượng mặt trời, buổi tối nếu như gặp phải sự việc bất ngờ hoặc muốn mở ra lưới điện bên ngoài, số lượng điện dự trữ rất có thể là không đủ.
Số lượng điện năng cần sử dụng một cách cẩn thận.
Thẩm Tu Lâm đun nóng đồ ăn, chỉ chốc lát sau, đồ ăn đều chuẩn bị xong, hắn nhanh chóng ăn cơm tối.
Nhìn một chút trong nồi, còn lại một bát cháo, món ăn cũng còn khá nhiều.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, cất cháo vào hộp giữ ấm, các món ăn đều sắp xếp xong, đi đến phòng của Đông Phương Hiển.
Ở bên ngoài, Thẩm Tu Lâm gõ cửa, chờ khoảng nửa phút, Đông Phương Hiển tới mở cửa.
Thẩm Tu Lâm cười cười “Lo ngươi bị đói. Có muốn ăn không?”
Đông Phương Hiển nhấp miệng “Không ăn cũng không sao, không cần làm phiền tới ngươi.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy cười nói “Đói bụng sẽ rất khó chịu. Đông Phương ăn một chút đi.”
Đông Phương Hiển rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói “Cảm ơn.”
Thẩm Tu Lâm đưa hộp giữ ấm tới, Đông Phương Hiển cầm, sau đó khép cửa phòng lại.
Thẩm Tu Lâm hơi nhếch miệng, sau đó trở về phòng mình.
Mãi cho đến hừng đông, Thẩm Tu Lâm vẫn liên tục tu luyện.
Hiện giờ, đẳng cấp dị năng của hắn vẫn là cấp bốn, đẳng cấp tinh thần lực vẫn là tầng thứ hai, cách tầng thức hai cao nhất vẫn còn một khoảng cách rất dài, Thẩm Tu Lâm vốn không nóng vội, thế nhưng, khi thấy được sức mạnh của bản thổ sinh vật, nhìn thấy Đông Phương Hiển chiến đấu với bản thổ sinh vật, hắn muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn.
Chỉ có trở nên mạnh mẽ, hắn mới không là trói buộc của Đông Phương Hiển.
Một đêm qua đi, tinh thần sảng khoái, Thẩm Tu Lâm đi ra khỏi phòng.
Lúc này, cửa phòng của Đông Phương Hiển cũng đúng lúc mở ra.
Thẩm Tu Lâm nhìn sang, khoé miệng nhếch lên “Đông Phương, sớm a.”
Đông Phương Hiển gật đầu “Chào buổi sáng.”
Thẩm Tu Lâm nói “Cùng nhau đi xuống?”
Đông Phương Hiển lần thứ hai gật đầu, hai người vai kề vai đi xuống lầu, Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên đã dậy từ sớm, hai nàng đã chuẩn bị xong bữa sáng cho mọi người.
Hai người nữ giúp việc cùng một người quản gia của Thẩm gia trước đây được giữ lại, đến hiện giờ đều đã bị phái ra ngoài.
Phía bên ngoài Thẩm gia căn cứ đã được xây dựng khá tốt, tường vây chung quanh cũng đang được dựng lên, có một phần đã thiết kế xong lưới điện.
Buổi tối đều có người tới tuần tra, nếu là tang thi tấn công, sẽ ngay lập tức bị công kích, ngăn cản.
Dù hiện tại, vẫn chưa xuất hiện tình huống có nhiều tang thi cùng tấn công.
Cho nên, tất cả mọi người đều đang tranh thủ thời gian.
Thời gian này, trước khi tang thi phát triển và chủ động vây đánh căn cứ, các kiến trúc phía bên ngoài căn cứ đều cần xây dựng tốt.
Tốt nhất là xây theo hình dáng quốc phòng, kiểu như pháo đài.
Vì vậy, bên ngoài Thẩm gia căn cứ, mọi người đến sau nửa đêm mới dừng tay nghỉ ngơi, sáng sớm lại tiếp tục, chia nhau theo 3 ca làm, không ngừng xây dựng.
Hơn nữa, quy mô của Thẩm gia càng lớn, người tới cũng càng nhiều.
Sau khi người nhiều lên, xây dựng cũng nhanh hơn. Đương nhiên, độ nguy hiểm cũng cao hơn.
Sau khoảng mười ngày, Thẩm gia căn cứ vẫn duy trì xây dựng, lấy biệt thự Thẩm gia làm tâm điểm, xây tường bao vây trong phạm vi 4km, đồng thời, xây dựng tháp quan sát ở xung quanh.
Nếu như vậy, tang thi có bao vây căn cứ thì bọn họ cũng có thể sớm biết được.
Trong mười ngày này, Thẩm gia căn cứ có hơn vạn người sống sót tiến vào.
Coi biệt thự Thẩm gia là trung tâm, trong vòng 1km tính từ trung tâm gọi là nội thành, chủ yếu là nơi cư trú. Tính ra bên ngoài 1km nữa là nơi giao dịch, tuyên bố nhiệm vụ. Phía ngoài cùng 2km là ngoại thành, người cư trú toàn bộ là người đến nương náu.
Bất kỳ người mới tới nào cũng chỉ có thể ở ngoại thành, sau khi có điểm cống hiến thì có thể đi vào nội thành. Muốn đi vào nội thành, cần trải qua rất nhiều kiểm tra. Trên căn bản, ở tại nội thành đều là dòng chính của Thẩm gia.
Là đội ngũ được Thẩm gia tín nhiệm.
Mà phạm vi hiện tại của Thẩm gia căn cứ mới chỉ là bắt đầu, chắc chắn rằng theo thời gian sẽ còn xây dựng thêm.
Buổi trưa, Thẩm Tu Lâm ở nhà ăn cơm, dự định sau khi ăn xong sẽ ra ngoài làm nhiệm vụ một chuyến.
Trong mười ngày, nhiệm vụ của hắn chính là thu thập vật tư.
Mỗi lần Thẩm Tu Lâm ra ngoài, vật tư thu thập được cơ hồ bằng tổng của các tiểu đội gộp lại.
Mấy ngày qua, Thẩm Tu Lâm gần như đã trở thành truyền kỳ của Thẩm gia căn cứ.
Đang dùng bữa, Lưu Tương Vân mang theo Khâu Dương Dương đi vào.
Thẩm Tu Lâm ngẩng đầu lên “Hả? Các ngươi có việc gì?”
Lưu Tương Vân nói “Thẩm thiếu, là như vậy, chúng ta tới thôn ở gần quặng mỏ phía nam thu thập vật tư, thế nhưng ở nơi đó hao tổn không ít nhân thủ, có một số huynh đệ nói rằng nơi đó rất kỳ lạ, không chỉ có tang thi biến dị cấp một, còn có động vật biến dị, là một con trâu biến dị, đã thương tổn không ít người.”
“Như vậy sao.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Vật tư bên đó rất nhiều?”
“Lương thực rất nhiều.” Lưu Tương Vân chắc chắn nói.
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Được, ta mấy ngày nay cũng muốn ra ngoài thu thập vật tư, vậy liền cùng các ngươi đi một chuyến.”
Lưu Tương Vân thở phào nhẹ nhõm “Được, cảm ơn Thẩm thiếu.”
Thẩm Tu Lâm khoát tay một cái.
Lưu Tương Vân cùng Khâu Dương Dương rời khỏi.
Khâu Dương Dương mấy ngày qua đều theo Lưu Tương Vân, cũng học được không ít thứ. Đặc biệt là, tính tình của chàng trai này càng ngày càng trầm ổn hơn.
Sau khi Lưu Tương Vân cùng Khâu Dương Dương rời đi, Thẩm Tu Lâm chuyển hướng về phía Đông Phương Hiển “Đông Phương, một chút nữa chúng ta cùng đi với bọn hắn. Nếu có đủ thời gian, chúng ta tiếp tục đi những nơi khác, còn nếu không đủ, giúp bên đó thu thập một chút vật tư cũng không khó khăn gì nhiều.”
Đông Phương Hiển gật đầu “Được.”
Thẩm Tu Lâm cười cười, lại nói “Đợi qua hôm nay, chúng ta rời đi một chuyến.”
“Rời đi?” Đông Phương Hiển sững sờ “Tại sao?”
Thẩm Tu Lâm cười “Đương nhiên là đi tìm đồ cho ngươi, bên trong thành phố này chắc sẽ có thứ mà ngươi cần?”
Đông Phương Hiển im lặng.
“Hiện tại Thẩm gia căn cứ đã thành lập sơ bộ, hơn nữa nhân thủ cũng đủ, chúng ta rời đi một chuyến cũng không có trở ngại gì.”
Trong nháy mắt, tâm tình Đông Phương Hiển vô cùng phức tạp.
Thẩm Tu Lâm lại cười “Cũng không thể hoàn toàn do Đông Phương giúp ta, ta lại không làm gì. Ta cũng muốn giúp ngươi.”
Đông Phương Hiển nghe vậy, rốt cuộc chậm rãi gật đầu “Được. Ngươi không có vấn đề gì là được.”
Sau khi ăn xong, Thẩm Tu Lâm chuẩn bị một chút liền cùng Đông Phương Hiển ra ngoài.
Lưu Tương Vân và Khâu Dương Dương đã chờ sẵn.
Lần này có tổng cộng ba mươi người cùng đi, chia ra làm bốn chiếc xe. Xe của Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển chưa được tính vào số đó.
Thẩm Tu Lâm lái Hummer của hắn đi phía sau cùng, Đông Phương Hiển nhìn đối phương “Tại sao không đi ở phía trước?”
“Bọn họ cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình, không thể lúc nào cũng dựa vào ta bảo vệ. Một ít tang thi cùng động vật lợi hại ta có thể giúp bọn họ giải quyết một chút, nhưng ta không phải bảo mẫu, bọn họ muốn sống chỉ có thể dựa vào bản thân.”
“Được, ta hiểu.” Đông Phương Hiển gật đầu.
Thẩm Tu Lâm cười “Chờ đến lúc chúng ta cần đi khắp thiên hạ, ta càng không thể lo lắng cho bọn họ. Cho nên, bọn họ cần phải dựa vào chính mình, tay làm hàm nhai. Đông Phương, ta định đem công pháp phụ trợ mà ngươi cho ta mở rộng ra ngoài.”
“Đó là đồ vật đã cho ngươi, ngươi muốn làm gì đều tự quyết định.” Đông Phương Hiển lập tức nói.
Thẩm Tu Lâm cười, ánh mắt trở nên nhu hoà “Được, cảm ơn Đông Phương.”
Xe chạy một đường về phía trước, đến càng gần quặng mỏ thôn xóm thì số lượng tang thi càng nhiều lên.
Hơn nữa, số tang thi này, tựa hồ đều hướng tới một chỗ, đối với đám người sống bọn họ lại giống như không đủ độ mê hoặc.
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Đông Phương, ngươi có cảm thấy tang thi này có điểm không đúng?”
Đông Phương Hiển nhìn bên ngoài, híp mắt một cái “Giống như đang đi tới nơi nào đó, hoặc là, có một nơi có sức hấp dẫn hơn nhiều so với người sống.”
“Ta cũng cảm thấy như vậy, Đông Phương, tang thi cũng muốn thôn phệ năng lượng. Đối với chúng, người sống chính là một loại năng lượng, thế nhưng, nếu có nguồn năng lượng gì đó có thể có sức hấp dẫn hơn so với người, như vậy chỉ có năng lượng thể vô cùng tinh khiết, giống như nội đan vậy… Đông Phương, ngươi có cảm thấy đó là đồ vật ngươi muốn tìm không?”
Đông Phương Hiển dừng một chút, nói “Trước mắt ta không có cảm ứng gì. Nếu như là thứ ta cần, ta nhất định sẽ nhận ra được.”
“Như vậy sao… Mặc dù không phải thứ ngươi muốn tìm, vậy chắc cũng là năng lượng thể?”
“Cũng có khả năng.” Đông Phương Hiển gật đầu.
“Chúng ta trước tiên giúp đám Lưu Tương Vân giải quyết vấn đề vật tư, sau đó, nếu có thời gian, chúng ta sẽ đi xem tang thi nhắm tới cái gì.”
Đông Phương Hiển lại gật đầu.
“Đúng rồi, ta còn muốn hỏi một việc. Đông Phương, vào đêm mạt thế, ta nhìn thấy thiên thạch rơi xuống. Ở đời trước, tang thi trong mạt thế hình thành chắc cũng có một chút quan hệ với thiên thạch này. Mặc dù ta không hiểu rõ lắm việc ngươi nói thiên địa linh khí mất cân bằng, thế nhưng ngươi xem thiên thạch này có phải hay không cũng là một loại năng lượng?”
Đông Phương Hiển nghe vậy hơi ngẩn người.
Thẩm Tu Lâm tiếp tục nói “Nếu như thiên thạch cũng là một loại năng lượng, ngươi nói xem, có thể phát huy được tác dụng hay không?”
Đông Phương Hiển lắc đầu “Ta không biết, hơn nữa ta cũng chưa từng thấy qua thiên thạch ngươi nói.”
Thẩm Tu Lâm thở dài “Ở đời trước, đế đô truyền đến tin tức nói rằng thiên thạch rơi xuống kỳ thực cũng không nhiều, hơn nữa phần lớn đều biến thành mảnh vỡ rơi ở các nơi khác nhau. Đế đô cũng chỉ có hai mảnh vỡ, bọn họ đo lường ra trong đã có chứa đựng năng lượng khổng lồ, nhưng lại không biết đó là nguồn năng lượng như thế nào.”
Đông Phương Hiển dừng một chút, nói “Nếu có cơ hội lấy được mảnh vỡ của thiên thạch, chắc cũng có thể nghiên cứu một chút.”
Thẩm Tu Lâm nhìn sang Đông Phương Hiển “Được, vậy chúng ta lưu ý vấn đề đó.”
Đoàn xe phía trước đang giải quyết tang thi, Thẩm Tu Lâm cũng không hỗ trợ, chỉ lái xe chầm chậm đi theo phía sau.
Rốt cuộc, đoàn xe tới gần quặng mỏ thôn xóm.
Xe ở phía trước ngừng lại.
“Thẩm thiếu, tang thi trong thôn rất nhiều, chúng ta nếu như lái xe đi vào có khi lại gặp bất lợi, ta nghĩ lưu lại một nhóm người chờ ở trên xe, những người còn lại đi vào thanh lý, đợi đến khi giải quyết xong thì lái xe đi vào tiếp ứng.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Sắp xếp như thế nào do chính ngươi quyết định là được rồi, không cần hỏi ta.”
Lưu Tương Vân gật đầu “Được, vậy chúng ta lập tức hành động.”
Sau đó, ba mươi người để lại bốn người trông xe, còn lại tất cả đều đi vào trong thôn.
Bọn họ ai cũng biết Thẩm thiếu có không gian, thế nhưng không ai để Thẩm Tu Lâm dùng không gian để cất lương thực. Bọn họ đều biết rằng, không thể lúc nào cũng đem theo Thẩm thiếu ở bên mình.
Chuyện vật tư, còn cần dựa vào chính bọn họ.
Hiện giờ, Thẩm gia căn cứ có hơn vạn nhân khẩu, số lượng lương thực tiêu hao mỗi ngày đều là phi thường lớn.
Cho nên, bọn họ đều rất cần vật tư.
Lúc này, trong không gian của Lâm Thuyết, cây lương thực đều chưa trưởng thành, chờ đến lúc đủ lớn vẫn còn cần ít nhất một tháng thời gian, cho nên, hiện tại, không gian này trừ số ít người đã biết ra thì người khác hoàn toàn không biết đến.
Hơn nữa, không gian mặc dù lớn, khoảng hơn 50km, thế nhưng nếu như số lượng nhân khẩu tiếp tục tăng nhanh thì sao?
Cũng không thể dựa vào không gian kia nuôi sống mọi người.
Vì vậy, thu thập vật tư vẫn là cần thiết, mặt khác, tiếp tục xây dựng căn cứ.
Chỉ là, hiện giờ, việc quan trọng nhất vẫn là tránh để tang thi bao vây căn cứ, nếu không thì, có nhiều kế hoạch xây dựng hơn nữa cũng vô nghĩa.
Đi vào thôn, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đi một đường, tinh thần lực ngưng kết thành lưỡi dao trực tiếp công kích, đầu tang thi bị chém thành hai nửa, sau đó, Thẩm Tu Lâm đưa tay hút một cái, tinh hạch bị hắn nắm vào trong tay, chuyển vào địa điểm chuyên dùng để cất chứa tinh hạch trong không gian.
Đông Phương Hiển không hề động thủ, y chỉ đi theo bên người Thẩm Tu Lâm.
Sau lưng Thẩm Tu Lâm, không có một tang thi nào hướng về phía Đông Phương Hiển.
“Tiểu tử, ngươi cẩn thận một chút.” Lưu Tương Vân kéo Khâu Dương Dương một cái, tay của đối phương suýt chút nữa đã bị tang thi cắn.
Khâu Dương Dương thở hồng hộc “Tốc độ hệ tang thi, rất khó đối phó.”
“Phong hệ dị năng của ngươi đã không tệ, có thể chống lại nó, đổi thành người khác thì còn thảm hại hơn.”
Khâu Dương Dương lau mồ hôi trên mặt.
“Hô… Nhưng vẫn rất mệt a.”
Lưu Tương Vân vỗ đối phương một cái “Được rồi, không có chuyện gì thì mau đi đi.”
“Ừm.”
Thẩm Tu Lâm ở phía sau nhịn không được nói “Đông Phương, ngươi xem Khâu Dương Dương, cảm thấy so với lúc chúng ta mới quen thì có vẻ thành thục hơn không ít đúng không?”
“Đúng vậy.” Đông Phương Hiển gật đầu.
Thẩm Tu Lâm có chút cảm thán nói “Mạt thế a, chính là tàn khốc như vậy, ngươi không thể thích ứng hoàn cảnh, vậy cái đợi ngươi phía trước chỉ có tử vong.”
Đông Phương Hiển nhìn đối phương, nhớ tới hắn đời trước đã chết ở trong tay Lãnh Truyện Phong.
“Vậy còn ngươi?”
“Ta?” Thẩm Tu Lâm cười cười “Ta bây giờ không phải là thích ứng rất tốt?”
“Vậy ngươi trước đây thì sao?” Đông Phương Hiển hỏi.
Thẩm Tu Lâm nghe vậy nhìn về phía Đông Phương Hiển “Đông Phương nói… là đời trước?”
Đông Phương Hiển gật đầu.
Thẩm Tu Lâm hơi thu lại sắc mặt, nhẹ nhàng nói “Trước đây không đủ thích ứng, cho nên mới có bây giờ.”
Lúc này, trong lòng Đông Phương Hiển xuất hiện một chút không thoải mái, vì đối phương tử vong mà không thoải mái, cũng vì đối phương hiện giờ cảm thán mà không thoải mái.
Người đều là như vậy, không trải qua một lần, làm sao tâm tình có thể biến hoá.
Thẩm Tu Lâm như vậy, chính y cũng là như vậy.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Đông Phương Hiển tâm tình hơi chút phức tạp, phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng trâu rống rất lớn.
“Rống Rống…”
Ánh mắt Thẩm Tu Lâm ngưng lại, vội vã nhìn sang.
Ngay tại phía trước, một con trâu khổng lồ to xấp xỉ nửa toà nhà cao tầng chạy tới. Con trâu đi tới đâu, hai cái sừng hoàn toàn phá hoại đồ vật đến đó, hơn nữa nhìn thấy người liền xông lên muốn đè chết.
Hiện tại, đã có hai người bên trong đám người đang ngàn cân treo sợi tóc.
Thẩm Tu Lâm thấy thế vội vã lao tới, tốc độ của hắn tự nhiên là cực nhanh, cơ hồ chỉ dùng 2, 3 giây đông hồ đã vọt tới trước mặt con trâu kia, sau đó, Thẩm Tu Lâm nhảy lên, trực tiếp nhảy tới trên lưng con trâu.
Con trâu thể tích rất lớn, Thẩy Tu Lâm vừa nhảy lên liền một tay kéo lại sừng của nó, sau đó lại dùng lực kéo một cái nữa.
Thẩm Tu Lâm dùng tinh thần lực kéo lại, cái sừng khổng lồ vô cùng cứng rắn của con trâu bị túm lấy, nó ngay lập tức kia kêu lên thảm thiết. “Rống…”
Kèm theo tiếng kêu thảm thiết, thân thể của con trâu cũng liên tục nảy lên, tựa hồ muốn đem ôn thần Thẩm Tu Lâm này quăng xuống từ trên lưng của nó.
Nhưng là, Thẩm Tu Lâm lên rồi làm sao có thể khiến hành vi của nó dễ dàng thực hiện như vậy?
Lúc này, Thẩm Tu Lâm ở trên lưng trâu vứt ra một cái phong đao tinh thần lực. Công kích này khiến cho lưng của con trâu có một vết thương lớn, thịt đều lật cả ra.
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Da dầy như vậy a, chẳng trách khiến cho người khác tổn thất lớn như vậy.”
Nói xong, Thẩm Tu Lâm nhắm ngay vết thương đó, chốc chốc lại công kích tinh thần lực, hơn nữa đều mang theo tính chất cuồng bạo.
Nhất thời, con trâu kêu lên thảm thiết, không bao lâu sau bị Thẩm Tu Lâm công kích ngã trên mặt đất.
“Oành.” Con trâu kia ngã xuống vang lên tiếng ầm ầm giống như nhà bị sụp.
Đám người Lưu Tương Vân đều không có đất dụng võ, con trâu khó giải quyết nhất lại nhanh như vậy bị giải quyết, mọi người không khỏi líu cả lưỡi.
“Thẩm thiếu uy vũ.”
Trong đám người không biết có ai hô lên như thế, nhất thời thanh âm phụ hoạ rầm rầm vang lên.
Thẩm Tu Lâm xoay người lại “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, mau, trâu thì đã xong, nhưng tang thi còn đang đợi kìa.”
“Vâng. Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Mọi người cười đáp lại, khí thế ngất trời, đánh tang thi khí thế cũng tăng lên một mảng lớn.
Thẩm Tu Lâm nhảy lên nóc nhà, tìm kiếm tang thi cấp một.
Rất nhanh, hắn phát hiện hai cái, trực tiếp nhảy xuống hướng bên kia chạy đi, Đông Phương Hiển liếc nhìn, cũng chậm rãi theo sau…
Đẳng cấp của Thẩm Tu Lâm bây giờ, đối phó tang thi căn bản không có vấn đề gì… Chỉ đến lúc đối phương đối phó bản thổ sinh vật mới cần lo mà thôi.
Chỉ cần không phải bản thổ sinh vật, mặc dù là động vật biến dị, hoặc là tang thi động vật biến dị, cũng không có vấn đề gì…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.