Bên trong Đào Hoa am, ngoại trừ mấy người du khách nước ngoài, có thể nói là vắng ngắt. Tăng nhân của Đào Hoa am cũng không nhiều, cả ngôi chùa gộp lại ước chừng chỉ có mấy người. Thẩm Tu Lâm lái xe đến, dừng xe ở bên ngoài chùa, sau đó đeo kính râm đi vào. Hắn đeo kính râm là vì không muốn mấy người trong chùa nhìn thấy ánh mắt của hắn. Lạnh lùng, hận thù, thậm chí là, khát máu. Thứ hắn hận không phải Đào Hoa am, chỉ là nghĩ đến Trương Tô Hàng cùng Lãnh Truyện Phong mà không tự chủ thể hiện ra. Hắn có thể khống chế chính mình, thế nhưng ở đây hắn không nghĩ khống chế, thế nên đeo kính râm che chắn một chút. Bên trong Đào Hoa am, đài hoa sen cùng tượng bồ tát cũng không phải quá nhiều, tất cả đều được đặt ở bên điện thờ phía đông, Thẩm Tu Lâm rất nhanh đã tìm đến. Chỉ là tuy rằng tìm được điện thờ, thế nhưng số lượng đài hoa sen cùng tượng bồ tát rất nhiều, ít thì có đến mấy chục, nhiều cũng có đến gần trăm. Nhiều đài hoa sen đến vậy, hắn phải tìm thế nào đây? Đời trước, Trương Tô Hàng kia đến nơi này thì có cảm ứng, bây giờ hắn cũng là tinh thần hệ dị năng giả, vì sao không có? Lẽ nào có quan hệ với tình trạng biến dị của bản thân hắn? Không sai, hắn hẳn là biến dị? Đời trước, hắn chỉ có lôi hệ dị năng, là tại sau mạt thế gặp phải nguy cơ mới thức tỉnh. Hiện tại mạt thế chưa đến, lôi hệ dị năng cuả hắn cũng không vì hắn trọng sinh mà cùng xuất hiện, trái lại thức tỉnh tinh thần hệ dị năng. Cho nên đây coi như là biến dị đi? Nghĩ tới đây, Thẩm Tu Lâm nhìn rất nhiều đài hoa sen trước mặt, không có buồn bực, trái lại càng bình tĩnh hơn. Thẩm Tu Lâm hơi nhắm mắt, thử dùng tinh thần lực của mình đi nhận biết. Việc Trương Tô Hàng có thể làm được, hắn không tin hắn Thẩm Tu Lâm không thể. Sau khi nhắm mắt, dường như không gian chung quanh đều yên lặng rất nhiều. Thẩm Tu Lâm cẩn thận dùng tinh thần lực để cảm nhận những bức tượng tiểu bồ tát trước mặt. Rốt cục, hắn mơ hồ cảm giác được gì đó. Trong giây lát, đột nhiên Thẩm Tu Lâm mở mắt ra. Hắn cảm nhận được. Ngay tại kia. Thẩm Tu Lâm nhìn qua, trong chỗ đài hoa sen, có một đài tựa hồ khác biệt, đài hoa sen kia đang hấp dẫn hắn. Tim Thẩm Tu Lâm đập một cái, trực giác của hắn nói cho hắn biết, chính là đài hoa sen kia. Chỉ là vị trí đài hoa sen kia nằm gần vách tường, hắn muốn đi qua đó có chút khó khăn. Tuy rằng du khách trong điện chỉ có hai người, tăng nhân chỉ có một người, thế nhưng tính ra cũng có đến ba người, hắn làm sao có thể không dấu vết mà lấy đồ đi được? Nhíu mày, Thẩm Tu Lâm bỗng nhiên vỗ đầu, hắn quên mất hắn có không gian. Bây giờ, hắn muốn lấy đi thứ gì, đều có thể trực tiếp dùng tinh thần lực thu vào bên trong không gian. Nghĩ đến thì làm ngay, Thẩm Tu Lâm thừa dịp không người chú ý, dùng tinh thần lực thu tượng tiểu bồ tát vào trong không gian. Khi cảm giác được bên trong không gian của mình nhiều hơn một tượng bồ tát, Thẩm Tu Lâm mới chính thức thở phào nhẹ nhõm, phương pháp này quả nhiên có thể thực hiện được. Nơi này tiểu bồ tát rất nhiều, hơn nữa khoảng cách gần nhau, tượng bị lấy đi gần vách tường, tin rằng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có người chú ý. Thẩm Tu Lâm lấy đi đài hoa sen, sau đó ở trong điện làm bộ đi một vòng… giống như là du khách bình thường. Nguồn: Sau đó, hắn đi ra ngoài. Chỉ là khi đi ra cửa, Thẩm Tu Lâm lại nhận thấy một đôi mắt. Đôi mắt kia như thế nào? Trong suốt thấy đáy, ngăm đen thâm thúy, ngươi liếc mắt qua có thể phảng phất thấy ngọn nguồn, có khi chốc lát lại chỉ thấy từng vòng xoáy vặn xoắn vào nhau. Ngươi liếc mắt nhìn đôi mắt kia, cảm thấy lông tơ cả người đều dựng lên. Giống như sợ hãi, giống như là tất cả bí mật ngươi ẩn giấu dưới đáy lòng đều bị nhìn không sót gì, thật giống như… ngươi nhìn thấy mặt tối của chính mình. Chỉ cần nhìn tới đôi mắt có thể thấu rõ lòng người này, ngươi sẽ chỉ chú ý tới nó, còn lại những thứ khác đều không quan trọng. Thẩm Tu Lâm nhìn thấy chính là một đôi mắt như vậy. Chốc lát, hắn cảm thấy tóc gáy trên người toàn bộ đều dựng lên, cả người rơi vào cảm giác đề phòng cao độ. Ngay tại lúc này, cặp mắt sâu sắc kia liếc nhìn Thẩm Tu Lâm một cái, đồng thời, chủ nhân của nó cũng hơi mở miệng ra. Người kia nói ra hai chữ nhưng chỉ là khẩu hình, không hề có một âm thanh nào phát ra. “Dị năng.” Người đàn ông kia nói. Thẩm Tu Lâm nghe vậy càng như bị điện giật. Ngay sau đó, người kia lại nói: “Không gian, có ý tứ.” Thẩm Tu Lâm càng đề phòng cao hơn, hắn tháo xuống kính râm, bén nhọn nhìn qua. “Ngươi là ai?” Thẩm Tu Lâm mở miệng. Mà người đàn ông này cũng không trả lời, chỉ là liếc nhìn Thẩm Tu Lâm một cách tỉ mỉ hơn rồi quay người đi khỏi. Tốc độ của đối phương rất nhanh, Thẩm Tu Lâm chỉ thấy một cái bóng dáng, đối phương đã biến mất. Mà sau khi đối phương biến mất, Thẩm Tu Lâm nhìn bốn phía trống không, chỉ cảm thấy có chút lạnh lẽo. Chưa đến mạt thế, thế nhưng người kia lại nói ra hai chữ “dị năng” cùng “không gian”. Y rốt cuộc là ai? Thẩm Tu Lâm sau đó phát hiện một vấn đề, người đàn ông kia, tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, là tuấn mỹ mà không phải xinh đẹp, gương mặt kia tuyệt đối vượt qua tất cả nam minh tinh trong giới giải trí. Nhưng điều làm cho hắn sợ là mặc dù gương mặt kia nhìn qua không thể quên được nhưng thứ khiến người khác để tâm nhất lại là cặp mắt có thể hiểu rõ lòng người, cặp mắt khiến người ta rơi vào sợ hãi. Người đàn ông kia rốt cuộc là ai? Thẩm Tu Lâm rơi vào trầm tư.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]