Chuông báo thức inh ỏi reo vang.
An Nhiên lại nằm mơ.
Giấc mộng này mỗi một lần đều làm nước mắt An Nhiên rơi xuống trong vô thức, nhưng khi tỉnh táo cô lại hoàn toàn không thể nhớ nổi mình đã mơ thấy những gì.
Mỗi lần như vậy tâm trạng cô sẽ không được tốt.
An Nhiên mệt mỏi dụi mắt, đưa tay tắt chuông báo thức. Hiện tại là ba giờ sáng, cô phải thức dậy vào lúc mọi người đang ngủ say nhất. Cô nhanh chóng xuống giường, vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, rồi thay quần áo đi xuống lầu làm việc.
Ngôi nhà này là tất cả tài sản mà ba mẹ An Nhiên để lại.
Ba An là thợ làm bánh ngọt. Tiệm bánh nhỏ của ông được đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt, bằng toàn bộ công sức ông đã cực lực làm việc hơn hai mươi năm qua.
Tầng trệt dùng làm tiệm bánh, tầng một là nơi gia đình An sinh hoạt, tầng hai có một nhà kho nhỏ và sân thượng.
Mấy năm trước lúc vẫn còn ba mẹ An, mẹ An thích trồng hoa và rau quả trên sân thượng. Tuy thu hoạch không nhiều nhưng đều là những thứ rau trái mà An Nhiên thích nhất.
Từ bé An Nhiên đã thích dâu tây, mẹ An bèn đầu tư hẳn một nhà kính nhỏ ở góc sân, bên trong đều trồng dâu tây. Mỗi ngày An Nhiên đều lẽo đẽo theo mẹ tưới cây, chân ngắn ngủn tròn trịa nhón lên, bàn tay mủm mỉm cầm bình tưới nước nhỏ rào rào tưới nước lên từng chậu dâu tây, cẩn thận không để sót
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-co-do/2608889/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.