Đăng Khôi nghe vậy, thở dài nói: “Ở trong hoàng tộc thân bất do kỷ.”
Quỳnh Anh được dịp khoe khoang kiến thức với người trong mộng, nên thao thao bất tuyệt: “Còn không phải sao, nói ra số của vị Đông cung này cũng khổ lắm. Khi còn bé đã phải đi nước khác làm con tin, lưu vong mấy năm vì đất nước, khi trở về lại bị chế độ phong kiến quay lưng, cho rằng cách sống quá Tây. Mọi người nghĩ xem, một người được giáo dục ở phương Tây sáu bảy năm trời, đùng một cái bảo uốn gối khom lưng quỳ lạy cha mẹ còn sống sờ sờ ra, ai mà làm cho được. Còn nữa, mới có mười mấy tuổi phải đi ra chiến trường, phải giữ thành, phải lo cho dân còn phải lo việc nước. Hai người nghĩ xem, đứa nhỏ mười ba tuổi ở thời đại này, chắc chỉ biết ăn vặt rồi ngồi chơi game xem Tiktok thôi.”
An Nhiên đột nhiên xen vào: “Vậy vị Đông cung này bị chết như thế nào?”
Quỳnh Anh vỗ tay một tiếng, khen An Nhiên gãi đúng chỗ ngứa, “E hèm, thầy của chị tốn rất nhiều tâm sức trong nhiều năm mới làm xong luận văn nghiên cứu này. Thầy cho rằng thời điểm đó vua không muốn truyền ngôi cho thái tử đã Tây hóa, nên mới xảy ra vụ án “chết vì bệnh” kinh thiên động địa khi mới có hai mươi mấy tuổi như vậy. Cũng không loại trừ khả năng hoàng tử thứ xuất giết huynh trưởng đoạt ngôi. Dù sao sau này vị hoàng tử thứ xuất đó cũng được lên ngôi vua đó thôi.”
Đăng Khôi cảm thán nói: “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-co-do/2608878/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.