Cánh tay phải của An Nhiên bị đánh tê rần nhưng vô cùng quật cường không để nước mắt rơi xuống.
“Cởi ra.”
Ông hoàng Uy Hóa ra lệnh không chút khoan nhượng, như một vị tướng cao cao tại thượng, còn An Nhiên là binh lính tiểu tốt bằng mọi giá phải phục tùng mệnh lệnh. An Nhiên chạm tay vào cúc áo sơ mi, nét mặt vẫn cố làm ra vẻ lạnh nhạt, nhưng mấy ngón tay phản chủ run lên nhè nhẹ.
Ông hoàng Uy Hóa nhìn cô chằm chằm, không bỏ sót hành động biểu cảm nào của cô, chàng không kiên nhẫn xoay người ngồi xuống cạnh cô.
“Đồ ngốc.”
An Nhiên sợ hãi nhìn chàng.
“Ta không có sức làm cô, cô muốn cũng không được. Cởi áo để tránh bị nhiễm phong hàn.”
Ngón tay đặt trên nút áo như được đại xá liền buông thõng xuống, An Nhiên vừa tức giận vừa xấu hổ: “Sao không nói rõ ràng, làm tôi sợ bóng sợ gió một hồi.”
Không còn sợ hãi, mới cảm thấy xung quanh nhiệt độ càng xuống càng thấp. An Nhiên bất giác liếm môi co ro người ôm lấy ba lô, cảm thấy vừa lạnh vừa khát.
Ông hoàng Uy Hóa bất ngờ nhổm người dậy, cúi đầu tìm kiếm xung quanh sàn thuyền. Chiếc thuyền thúng rộng khoảng hai mét, vừa đủ cho hai người ngồi thoải mái, trên mạn thuyền còn gắn một cái mái chèo đơn sơ.
Chàng tìm được một đoạn dây mây gắn dưới sàn thuyền bèn dùng lực kéo nhẹ. An Nhiên co chân lại chừa cho chàng đủ không gian kéo tấm tre lót sàn lên, bên dưới vậy mà có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-co-do/2608865/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.