An Nhiên và ông hoàng Uy Hóa trở lại bãi đậu xe ở tầng hầm, chất hết đống túi giấy to nhỏ vào cốp xe. Chàng nhìn cốp xe phía sau linh động có thể mở đóng như có điều suy nghĩ.
Trong lúc chàng trầm ngâm, cô đã rào đón trước: “Đừng nghĩ chuyện đem xe ô tô qua bên kia nữa, không được.” Nói xong thì đóng cốp xe lại.
“Em nghĩ ta ngốc như em à, chiếc xe lớn vậy sao có thể nhét qua cánh cửa.”
An Nhiên xấu hổ quay mặt đi, từ lúc ở cạnh chàng cô hay phát biểu linh tinh như bị ma nhập ấy. Cô ngồi vào ghế lái, ở bên kia ông hoàng tự mở cửa xe ngồi vào ghế phụ thắt dây an toàn, động tác chàng hết sức thành thục. An Nhiên thực sự thán phục kỹ năng sống và khả năng hòa nhập môi trường mới cực cao của chàng.
Cô cho xe lui ra khỏi chỗ đậu rồi chạy ra khỏi tầng hầm.
“Tiếp theo chúng ta đi đâu?”
“Tôi chở anh đến siêu thị mua thức ăn và đồ vệ sinh cá nhân, sau đó còn phải đi nhà thuốc tây mua ít thuốc nữa. Tối nay chúng ta phải trở về Nam Quốc, không phải anh nói khoảng một hay hai tuần nữa sẽ có người đến đảo lấy yến sao.”
Ông hoàng không ngờ phải đi nhanh như vậy, có chút không tình nguyện, “Sao đi nhanh như vậy, ta còn muốn ở đây quan sát thêm vài ngày.”
An Nhiên đánh tay lái cho xe rẽ phải, “Không được, hiện tại tôi vẫn chưa hiểu về quy luật thời gian giữa hai thế giới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-co-do/2608851/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.