Cát Tường và đám du côn không biết từ bao giờ trở nên thân thiết đến mức có thể đứng túm tụm cùng một chỗ, tất cả bọn họ đều nép qua một bên nhìn lén về phía bờ kênh. Nơi đó có một người đàn ông ăn mặc sang quý, khôi ngô tuấn tú nổi bật hơn người đang đứng cùng một cô gái tóc nâu mặc váy áo phương tây đơn giản, hai người họ đứng dưới cành liễu rũ bên dòng nước, khung cảnh đẹp hơn tranh vẽ.
Gã cầm đầu nói nhỏ: “Mẹ Tây Thi, lai lịch cô gái tóc nâu kia không vừa đâu, ngươi thân với cô ta thế nào cũng mang họa. Người xưa hay nói gần quan như gần cọp đó.”
Cát Tường lườm hắn: “Không thân với An Nhiên chẳng lẽ nên thân với ngươi, người ta nói gần vua như gần cọp nhé ông nội.”
Gã gãi đầu: “Mợ nó, vua hay quan thì cũng đều là bề trên, người như chúng ta với không tới.”
Mấy tên đàn em nghe lão đại xổ nho chùm, xấu hổ gãi đầu không dám lên tiếng.
Cát Tường nghe không lọt tai lời gã nói: “Ngươi mới mang họa.”
Gã cầm đầu nhíu bộ mày rậm, chủ quán sữa đậu này càng ngày càng không coi gã ra gì. Lúc trước mỗi lần gặp quả phụ này lúc nào cũng là vẻ mặt là nơm nớp lo sợ, giữa đôi mày luôn mang theo hãi hùng nhìn gã, cho nên gã luôn mang tâm lý muốn ức hiếp người quả phụ này. Hiện tại cô ngày càng ngẩng cao đầu, cũng dám nói xách mé gã, nhưng mà càng cứng thì gã càng ưng. Hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-co-do/2608829/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.