"Sạch rồi, giờ cô ngồi canh cho cơm chín, tôi ra ngoài dọn dẹp."
Minh An không biết lúc nào cơm sẽ chín, chỉ biết Bà của Tinh Nhật đã phải ngồi rất lâu ở bếp lửa. Trứng gà được lau cho bộ lông trở lại mềm mượt, giờ đang cùng cô sửi ấm dưới ánh lửa. Tiếng nổ ở bếp lửa khiến Minh An giật mình, nó đã làm bỏng tay của cô.
"Trứng gà đừng đến gần, lửa sẽ đốt cháy trụi lông của bé luôn đấy."
Một lúc sau, Tinh Nhật quay lại với cô. Liền nhìn thấy một cô nhỏ đang chán nản ngồi canh bếp lửa, anh tiến lại ngồi cạnh cô. Một dáng người cao to và một dáng người bé nhỏ đang ngồi cạnh nhau. Nhìn thấy anh quay lại, Minh An liền phàn nàn.
"Canh chừng đã lâu, ở đây còn nóng, lửa còn làm bỏng tay tôi."
Minh An giơ bàn tay đang ửng đỏ, có chút rát của mình lên trước mắt Tinh Nhật. Anh còn đang nghi ngờ, rằng cô đang bày trò tinh nghịch. Nhẹ chạm vào bàn tay bé nhỏ của Minh An, đúng là có vết ửng đỏ. Không nói lời nào, anh vào bên trong mang ra một tuýp thuốc thoa vết bỏng.
"Nhẹ thôi, nó rất rát. Nhưng mà, cơm sắp chín chưa vậy?"
Không phải do Tinh Nhật mạnh tay, mà khi thuốc tiếp xúc với vết thương, nên mới có cảm giác đó. Nhưng theo bản năng, anh lại cử động nhẹ cơ tay hơn. Minh An quay sang bếp lửa, nhìn một cách chăm chú.
"Khi nào cô nghe có tiếng ục ục, là dấu hiệu cơm đã sắp chín."
Còn nhớ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-ben-anh/2649022/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.