Minh An đơ người nhìn Tinh Nhật, cô cũng bất ngờ trước biểu cảm này của anh. Hiện tại, anh đang lo lắng và sợ hãi trước mắt cô. Tinh Nhật xoay lưng lại, quỳ hẵn một chân xuống nền đất, như ra hiệu muốn cõng Minh An về nhà. Minh An vẫn chưa trách anh xong, nên không muốn làm theo.
"Tôi tự đi về được, không cần phải cõng."
Tinh Nhật lập tức giữ tay Minh An lại, không để cô rời khỏi tầm mắt của anh lần nữa. Cô bị lực tay của anh kéo chặt lại, đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn anh. Trứng gà đang ở phía dưới, nguẩy chiếc đuôi nhỏ, đưa mắt nhìn cả hai. Chỉ cần động nhẹ, là chắc chắn sẽ chạm môi nhau.
"Được rồi, cõng thì cõng, mạnh tay làm gì?"
Tinh Nhật từ từ thả lòng lực tay, rồi cõng Minh An về nhà. Tuy trời rất tối, nhưng anh đã quen địa hình ở đây, nên có thể đi dễ dàng hơn Minh An. Cảm giác rất lâu về đến nhà, nên Minh An đã ngủ gục trên vai của Tinh Nhật. Hơi thở của cô, cứ đều đều thở vào cổ của anh.
Quán ăn
Cô ta đang thảnh thơi, nghe thấy bước chân của Tinh Nhật trở về, liền vội vàng nhập vai. Nhưng điều cô ta không ngờ, trên vai anh đang cõng Minh An và cả Trứng gà đã sạch sẽ, đang vào chổ của mình ngủ. Cô ta định lên tiếng, thì bị Tinh Nhật ra hiệu im lặng. Anh đưa Minh An lên phòng, lau sạch đôi chân cho cô, rồi đắp chăn cẩn thận.
"Cũng đã khuya rồi, để anh đưa em về,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-ben-anh/2649000/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.