Trong căn phòng nhỏ, Minh An đang nằm im lặng trên giường, chăn đắp kín người, đôi mắt cô nhìn lên trần nhà. Tinh Nhật lại đang ngủ bên cạnh, dưới nền nhà. Một tay đặt phía sau gáy, kê cao đầu nằm. Đây là lần đầu tiên, cô ở cùng một người con trai và còn ngủ chung một phòng, nên cảm giác rất khó diễn tả. Minh An liếc xuống Tinh Nhật đang nằm bên dưới, cô nhẹ nghiêng người, nhìn anh chăm chú một lúc lâu.
[Sao anh ấy có thể ngủ được vậy?]
Minh An quay chở người lại, không cách nào khiến cô chợp mắt được. Thỉnh thoảng lại nghe tiếng kêu của thú rừng, rồi âm thanh lạ xuất hiện vào đêm khuya. Minh An nhìn ra hướng cửa sổ, cảm giác như trời sẽ sắp mưa. Cô đặt tay kê ở gối, nghiêng người nhìn Tinh Nhật đang đều đều hơi thở. Minh An khẽ đưa ngón tay xuống phía anh, sờ vào sóng mũi cao vút của Tinh Nhật, liền bị anh nhanh bắt lại.
"Cô cứ quậy như vậy, làm sao tôi ngủ được?"
Minh An vội rút bàn tay lại, nhưng Tinh Nhật đã giữ rất chặt, không cho cô thoát. Nhận ra khung cảnh ngượng ngùng này, anh mới chịu buông tay cô. Còn nghĩ rằng anh đang ngủ say, nhưng không ngờ anh cũng không thể chợp mắt như Minh An. Vì thế, cả hai đã nằm như vậy và nói chuyện cùng nhau.
"Anh may mắn thật đấy, có những người đồng hành tuyệt vời như vậy. Còn tôi, cả đời này chắc cũng không có được."
Minh An khẽ cười khổ với chính lời nói của mình. Những người đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-ben-anh/2648981/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.