Anh cứ đứng im lặng mà nhìn cô rời khỏi, bản thân có bị đánh cũng không bận tâm. Ngay cả khi cả hai đã rời khỏi nơi tấp nập của xã hội ngoài kia, tránh xa những đau buồn và lo tính thì đến cuối cùng Minh An vẫn phải về với người và nơi cô ấy thuộc về. Khóe mắt Tinh Nhật đã bắt đầu cay, anh tức giận bản thân tại sao lại chỉ biết đứng nhìn, mặc người khác quy tội mà lại không lên tiếng?
"Cậu cũng lớn gan thật đấy, đụng đến Nhiên Viễn thì cậu không có kết cục tốt đâu."
Bọn họ chỉ dùng chân đạp vào tay và chân của anh, bảo đảm cho gương mặt không bị vết thương có thể nhìn thấy. Minh An vừa ra khỏi cánh rừng, cô cũng chỉ đứng im lặng mà không phát hiện Mẹ của cô cũng đã có mặt ở đây để đợi cô. Minh An đang tập trung suy nghĩ nên không biết Mẹ cô đang lo lắng cho cô thế nào.
"Con không sao chứ Minh An? Có bị thương không? Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra trước đã."
Đã cả buổi nhưng Tinh Nhật vẫn chưa ra cùng cô, Minh An cảm thấy sốt ruột và tỏ ra khó chịu với Nhiên Viễn đến sắp nói ra hết sự thật của anh ta. Nhiên Viễn cũng không phải tên ngốc mà đã phát hiện ra điểm bất thường và hoài nghi của anh ta đã được chắc chắn.
"Anh đã cho bọn họ làm gì Tinh Nhật? Anh ấy mà xảy ra chuyện gì thì..."
Nói đến đây thì Minh An mới nhận ra và bình tĩnh trở lại, không thể để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-ben-anh/2648894/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.