Chương trước
Chương sau
Anh cứ đứng im lặng mà nhìn cô rời khỏi, bản thân có bị đánh cũng không bận tâm. Ngay cả khi cả hai đã rời khỏi nơi tấp nập của xã hội ngoài kia, tránh xa những đau buồn và lo tính thì đến cuối cùng Minh An vẫn phải về với người và nơi cô ấy thuộc về. Khóe mắt Tinh Nhật đã bắt đầu cay, anh tức giận bản thân tại sao lại chỉ biết đứng nhìn, mặc người khác quy tội mà lại không lên tiếng?

"Cậu cũng lớn gan thật đấy, đụng đến Nhiên Viễn thì cậu không có kết cục tốt đâu."

Bọn họ chỉ dùng chân đạp vào tay và chân của anh, bảo đảm cho gương mặt không bị vết thương có thể nhìn thấy. Minh An vừa ra khỏi cánh rừng, cô cũng chỉ đứng im lặng mà không phát hiện Mẹ của cô cũng đã có mặt ở đây để đợi cô. Minh An đang tập trung suy nghĩ nên không biết Mẹ cô đang lo lắng cho cô thế nào.

"Con không sao chứ Minh An? Có bị thương không? Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra trước đã."

Đã cả buổi nhưng Tinh Nhật vẫn chưa ra cùng cô, Minh An cảm thấy sốt ruột và tỏ ra khó chịu với Nhiên Viễn đến sắp nói ra hết sự thật của anh ta. Nhiên Viễn cũng không phải tên ngốc mà đã phát hiện ra điểm bất thường và hoài nghi của anh ta đã được chắc chắn.

"Anh đã cho bọn họ làm gì Tinh Nhật? Anh ấy mà xảy ra chuyện gì thì..."

Nói đến đây thì Minh An mới nhận ra và bình tĩnh trở lại, không thể để mọi chuyện đi theo hướng này, nó chỉ khiến Tinh Nhật nhanh bị khử ngay. Biểu cảm của cô liền thay đổi và nhanh chóng sửa đổi trong câu nói vừa thốt ra. Lúc này là lúc Minh An cần phải sáng suốt nhất, chỉ cần một sơ hở là có thể chuyển sang thế bại.

"Nếu anh lấy mạng anh ấy thì anh sẽ phải đối diện với pháp luật, vậy còn em phải sống thế nào?"

Đúng lúc Tinh Nhật đã được bọn họ dẫn ra bên ngoài, anh đang nhìn cô nhưng cô lại không dám quá suy tư mà đáp lại. Minh An theo lời Mẹ cô rồi bước lên xe, cô được đưa đến bệnh viện còn Tinh Nhật bị đưa đến làm việc với phòng điều tra và bị giam lại. Cảm giác như một giấc mơ vậy, vẫn còn đang vui vẻ và bình yên bên nhau nhưng hiện tại cả hai lại đối diện với những thứ này.

"Chúng ta nhanh rời khỏi đây được không? Con cảm thấy rất mệt."

Minh An đến bệnh viện kiểm tra và được cho ở lại nghỉ ngơi thêm vài ngày, cô biết Tinh Nhật đang xảy ra chuyện gì nên lén bảo người đến giúp anh nhưng không để Nhiên Viễn phát hiện. Trong lúc đang ngồi tựa lưng trên giường bệnh suy nghĩ thì Nhiên Viễn đã vào với cô và muốn làm rõ mọi chuyện.

"Anh không biết nữa Minh An nhưng trực giác cho anh biết là em đang nói dối anh."

Còn nghĩ anh ta sẽ đến hỏi thăm hay chăm sóc cho cô nhưng điều anh ta muốn làm đầu tiên là chất vấn cô. Minh An cũng không thể hét cho anh ta một trận rồi đá anh ta ra khỏi đây, cô vẫn nhẹ nhàng nói chuyện với anh ta. Dù sao ngay từ đầu anh ta đến với cô đều là giả dối, cô có nói thêm vài câu nói dối cũng không sao.

"Anh là đang không tin tưởng em? Anh cho rằng em đang phản bội anh và có quan hệ khác với một tên vệ sĩ?"

Ánh mắt không một chút dao động, đây là ánh nhìn của một cặp đôi đang yêu nhau hay là một cuộc đấu trí giữa hai con người? Cô không lo ngại trước anh ta, bản thân Nhiên Viễn cũng không e dè trước Minh An, đây mới là bản chất thật mà cả hai đã che đậy bởi lớp mặt nạ giả dối trong suốt thời gian qua.

"Những việc đang diễn ra đã nói lên điều đó. Anh đang muốn nghe lời giải thích cho những việc này."

Việc của Nhiên Viễn và Kim Hương cô không muốn nói ra ngay lúc này nhưng có vẻ anh ta đang nôn nóng muốn bị vạch trần. Việc này được phơi bày sớm hơn cũng không ảnh hưởng gì, vào lúc này thì rất đúng thời điểm. Minh An lấy điện thoại rồi vào album hình ảnh sau đó đưa cho Nhiên Viễn, anh ta nhận lấy thì ngạc nhiên nhìn về phía Minh An.

"Em nghĩ rằng hai người chỉ là quan hệ bình thường nên không chất vấn anh, nhưng xem ra em bên suy nghĩ lại. Vậy, anh hãy giải thích về những bức ảnh này đi."

Đây chỉ là một phần nhỏ trong số những hình ảnh mà người giám sát đã gửi cho Minh An, mọi hành động của Nhiên Viễn và Kim Hương cô đều nắm rõ từng chi tiết. Vẫn chưa muốn đề cập chuyện này nhưng đây lại là lúc phù hợp nhất. Nhiên Viễn nắm chặt chiếc điện thoại, Minh An vậy mà lại cho người theo dõi anh ta nhưng bản thân anh ta lại không hay biết.

"Em cho người theo dõi anh? Ngay từ đầu thì em đã không tin tưởng anh?"

Minh An bắt đầu lấy cảm xúc rồi diễn với anh ta một vở, cô tỏ ra bản thân đang bị tổn thương và bị bạn trai chất vấn những tội danh mà cô không có, Nhiên Viễn nhìn thấy cũng bắt đầu dịu theo cảm xúc của cô. Minh An đưa mắt sang hướng khác, giả vờ lấy tay gạt nước mắt rồi bắt đầu đáp lời.

"Một năm chúng ta gặp nhau được bao nhiêu lần? Anh luôn bảo là anh có công việc nhưng làm sao em biết được anh đang làm gì và ở với ai?"

Minh An bắt đầu khóc nhiều hơn, Nhiên Viễn cũng không thể hỏi Minh An thêm nữa, anh ta ngồi xuống bên cạnh giường rồi nhẹ dỗ dành cô. Anh ta vốn không muốn nói nhiều những việc liên quan đến Kim Hương càng không muốn giải thích nên để chuyện này tạm thời lắng xuống. Mục đích cuối cùng của anh ta vẫn chưa đạt được, cũng không cần phải ghen hình thức.

"Được rồi, là lỗi của anh. Anh chỉ lo lắng, em sẽ bị anh ta lừa gạt nên mới muốn em cận trọng."

Minh An không đáp lời anh ta vì vai diễn cũng đã diễn xong, cô chỉ muốn biết tình hình lúc này của Tinh Nhật khi đang ở cũng những người đó. Mẹ của Minh An cũng đã vào cùng cô, bà nhìn thấy con gái khóc thì liền đến bên cạnh, nhìn sang Nhiên Viễn rồi ngồi xuống ghế cạnh giường.

"Con thấy không khỏe ở đâu? Để Mẹ gọi bác sĩ vào kiểm tra lại được không?"

Tình huống mà Minh An khó xử nhất là Mẹ cô và Nhiên Viễn xuất hiện cùng một lúc. Mẹ cô thì không thể hiểu hết chuyện giữa cô và anh ta, bà luôn coi trọng anh ta dù là trên phương diện nào. Minh An cũng không muốn để Mẹ cô thất vọng, lòng tự tôn của bà rất cao nên sẽ khó chấp nhận sự thật bản thân đã nhìn sai người.

"Con không sao, chỉ là hơi đói một chút nhưng con vẫn chưa thể ăn nhiều được."

Đây là tính cách lúc bé của Minh An, cô sẽ khóc nếu như không được ăn no hay bị cấm ăn cái này, cái kia. Mẹ cô nhẹ mỉm cười rồi sắp xếp thức ăn ra bàn cho cô, bà luôn yêu thương cô như vậy chưa bao giờ thay đổi. Minh An suy nghĩ đến lúc cô bị đẩy ngã xuống lầu thì Mẹ cô sẽ như thế nào? Nghĩ đến đây, Minh An càng muốn đấm cho Nhiên Viễn đang ngồi bên cạnh một phát.

"Còn tưởng là chuyện gì. Mẹ đã hỏi bác sĩ và bảo đầu bếp nấu cho con rất nhiều món nên con cứ yên tâm mà bồi bổ."

Nhiên Viễn sang bên cạnh Mẹ cô để giúp một tay, nhìn thấy nụ cười của bà dành cho Nhiên Viễn thì Minh An cảm thấy đau lòng. Cô biết từ lâu bà đã xem anh ta là người thân trong nhà, chưa một lần hoài nghi gì về con người này. Minh An tranh thủ nhắn tin trong lúc hai người họ đang nói chuyện vui vẻ với nhau.

Phía Tinh Nhật

Ngồi trong phòng giam, anh không khỏi lo lắng cho Minh An. Bọn họ chỉ hỏi anh vài câu hỏi rồi đưa anh vào phòng giam, anh cũng kiên định với bọn họ rằng bản thân không làm hại Minh An. Một lúc sau, một người mang vào cho anh thức ăn như đã được căn dặn trước. Tinh Nhật cảm thấy khó hiểu nhưng anh không có tâm trạng để ăn, lác sau người đó lại mang đến nước uống cho anh.

"Cậu mà có mệnh hệ gì là bọn tôi khó sống đấy nên cậu làm ơn thương tình mà ăn hết chổ thức ăn này được không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.