Như giật điện buông điện thoại di động xuống, trên màn hình chưa tối đi còn có hai chữ chú thích cho số của "Viện phó", thông minh như cậu Hào, sao lại không biết đối phương là ai.
Diêu Lan Hạ có cảm giác bức rứt kinh hoảng như bị chồng gặp mình đang cấu kết với người khác, thần sắc bất giác đã trở nên hoảng hốt.
"Em..."
"Điện thoại của bệnh viện bên kia sao?" Lưu Nguyên Hào cắt đứt cô, đột nhiên trong nháy mắt, anh ý thức được, bất kể là cô thừa nhận hay là chối, câu trả lời đối với anh cũng không phải là chuyện tốt, cho nên anh cắt đứt cô.
Coi như đối phương là Đào Khánh Trần đủ để cho lý trí anh mất khống chế, cậu Hào vẫn giữ vững dửng dưng trầm ổn như thường.
Nội tâm phải mạnh mẽ thế nào mới có thể đối kháng với động tác nhỏ thường xuyên của người phụ nữ nhỏ bé này chứ?
Đầu ngón tay Diêu Lan Hạ lạnh như băng, nắm ở trong lòng bàn tay giống như nắm một cục băng, xem ra anh thật sự biết rồi.
"Lưu Nguyên Hào, là..."
"Hôm nay em không đi làm, bệnh viện bên kia nhất định sẽ thúc giục em đến, anh có thể hiểu, nếu như em muốn đi làm, anh có thể đưa em đi."
Thân ảnh Lưu Nguyên Hào thẳng tắp đứng ở trong cửa phòng ngủ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất sáng lên khuôn mặt lập thể của người đàn ông, sống mũi cao ngất, môi hơi khép lại, anh tùy tiện hóa giải lúng túng vừa rồi.
Trái tim đang nhấc lên của Diêu Lan Hạ rốt cuộc buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-dua-tinh-yeu/1710719/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.