“Nghe kỹ, đây không phải là do tôi làm, tôi thật sự không biết chuyện này. Tốt nhất bây giờ bà hãy cho tôi một lý do chính đáng, dò xét xem người này rốt cuộc là ai, và kẻ đó làm việc này với mục đích gì. Còn nữa, mau chóng tập hợp ban giám đốc lại họp cho tôi.”
Phương Linh Ngọc cười ha ha như vừa nghe một đứa trẻ nói chuyện gì hài hước ấu trĩ lắm: “Diêu Lan Hạ, cô có phải hơi ảo tưởng sức mạnh rồi không? Còn muốn sai tôi đi điều tra xem người đứng phía sau là ai? Ha ha ha, cô cho tôi là cảnh sát hay trinh thám vậy?”
Diêu Lan Hạ híp mắt lại thành một đường, khẽ nói: “Diêu thị bị hủy hoại trong tay bà mà còn ngang nhiên ở đây nói không tra ra được, bà muốn đùa cợt cái gì thế?”
“Người thích đùa là cô mới đúng. Diêu Lan Hạ, cô cho rằng ai cũng như Lưu Nguyên Hào, muốn tra một người là tra được ngay sao? Cô cho rằng Diêu thị của cô là tập đoàn MBK, giậm chân một cái liền khiến cho cả giới thương nghiệp phải run rẩy hả? Đừng có nằm mơ.”
Diêu Lan Hạ cắn chặt răng, ngón tay xiết chặt lấy tay lái, trên tóc và mu bàn tay vẫn còn dính đầy vỏ trứng gà. Cả thân người hiện lên vẻ chật vật: “Diêu thị đã không phải là của bà nữa rồi. Phương Linh Ngọc, bà ăn nói cũng kiêu ngạo đấy.”
Không người nào có thể đứng ra mua lại và chịu số nợ khổng lồ của nó.
Phương Linh Ngọc lãnh đạm “a” một tiếng: “Diêu thị đúng là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-dua-tinh-yeu/1710704/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.