"Anh biết em đang lo lắng điều gì. Mẹ anh tìm em, hẳn là đã gây áp lực cho em, nhưng bác sĩ Diêu, làm sao em không tin tưởng chồng mình?"
"Em cho rằng anh không có khả năng bảo vệ em sao? Ai cần em nhượng bộ rút lui vì hạnh phúc đời sau của anh hả?"
"Hôm nay anh có được địa vị này, không phải một bước là tới. Vì vậy, hãy tin tưởng ở anh, cho dù trước đây em chưa tin anh, nhưng lần này, hãy cho anh một cơ hội để chứng minh điều đó. Anh sẽ cho em thấy rằng anh có đủ Khả năng khiến em hạnh phúc suốt đời."
Sau một nụ hôn dài, anh âu yếm ôm lấy khuôn mặt cô, nhìn vào mắt cô và nói vô cùng quả quyết.
Diêu Lan Hạ chậm rãi tỉnh lại từ trong mộng, nhận ra mình suýt nữa chết chìm trong ánh mắt của anh, vội vàng nhắm mắt lại.
Làm sao anh biết Vũ Trúc Ngọc đã tìm cô? Thậm chí còn có thể đã biết nội dung cuộc trò chuyện của họ?!
Nhận thức này khiến cô hoảng sợ: "Lưu Nguyên Hào, anh..."
"Không cần nói gì cả, anh sẽ không để em đi, cho dù em muốn đi đâu, cùng ai, anh cũng có thể tìm được em, em có thể thử."
Lưu Nguyên Hào không nói đùa, anh quả nhiên có năng lực này, tìm một người quá dễ dàng là chuyện quá dễ dàng!
Tuy nhiên, ngày mai là ngày cuối cùng cô hứa với Vũ Trúc Ngọc.
Anh dường như không coi đây là chuyện lớn, kéo cô dậy: "Anh bị thương ở tay, em đã nói anh không thể chạm vào nước, vì vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-dua-tinh-yeu/1710699/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.