Trong vòng một ngày ngắn ngủi có hai tin tức đồng thời sôi trào trên mạng. Hai cách nói đều có một từ. “Diêu Lan Hạ và Lưu Nguyên Hào kết hôn ẩn giấu ba năm, bởi vì bận chuyển công việc nên mối quan hệ lạnh nhạt với nhau, Mai Khánh Vân thừa nước đục thả câu, đồng thời đã thành công mang bầu đứa con của nhà họ Lưu..." “Mai Khánh Vân không quan tâm đến lời đồn đại mà vẫn đối xử với Diêu Lan Hạ như là chị em ruột, thậm chí còn thừa nhận mình thật lòng yêu Lưu Nguyên Hào, có thể không cần bất cứ danh phận gì, chỉ cầu mong Diêu Lan Hạ để cô sinh con ra, không nên làm thương tổn đứa bé vô tội.” Đến bây giờ Mai Khánh Vân đã thành công hấp dẫn sự đồng cảm của quần chúng, mẹ có lỗi nhưng mà đứa con vô tội, Diêu Lan Hạ muốn ép buộc Mai Khánh Vân bỏ đứa con, quả thật là lòng dạ rắn rết? Trên các diễn đàn đang sôi trào, mặc dù thân phận mợ chủ nhà họ Lưu của Diêu Lan Hạ là thật, nhưng mà tâm địa độc ác thật sự không phải là chuyện mà một người vợ chính quy nên làm. Đương nhiên một khi tin tức như thế bị tung ra sẽ lập tức bị phủi bỏ sạch sẽ. Càng xóa bỏ thì lại càng kích thích sự phẫn nộ và hoài nghi của mọi người, nước bẩn ở trên người của Diêu Lan Hạ càng ngày càng nhiều, ngọn gió thay đổi, đang ngồi trên ghế cao chót vót lại bị đẩy xuống vực sâu đạo đức. Trong phòng làm việc của tổng giám đốc MBK, cậu Hào ném tờ báo lên trên bàn: “Đúng là nói bậy nói bạ.” Quý Đông Minh nhìn Lưu Nguyên Hào với cơn thịnh nộ, cẩn thận nói: “Ông chủ, làm sao bây giờ đây? Hình như là dư luận lại càng thiên về cô Mai hơn rồi.” Một đám người vô tri đứng xem, quả thật nên kéo ra ngoài đánh chết. Lông mày của cậu Hào nhíu lại thật sâu, họp hội đồng quản trị hơn cả nửa ngày, trong cuộc họp anh đã rất đau đầu rồi, Mai Khánh Vân lại dám tung ra tin tức như thế này, cô ta đang khiêu chiến giới hạn của anh. “Liên lạc với Mai Khánh Vân, tôi muốn gặp cô ta.” Quý Đông Minh bị dọa đến nỗi run chân: “Ông chủ, hiện tại là thời kỳ nhạy cảm, anh đi gặp cô Mai nếu như bị phóng viên nhìn thấy lại sợ viết linh tinh một trận, hiện tại các phương tiện truyền thông chính thống và các tạp chí lớn nhỏ đang chờ xem hướng phát triển của sự việc để thu hút sự chú ý, chúng ta không thể nào để bọn họ hốt gọn một mẻ được.” Cậu Hào cầm điện thoại di động lên trực tiếp bấm số điện thoại của Mai Khánh Vân, nhưng mà cậu Hào không ngờ đến người nghe lại là mẹ của mình. Vũ Trúc Ngọc từ nhà họ Lưu đến biệt thự Di Cảnh, giờ phút này đang ngồi ở trên ghế sa lông mặt đối mặt với Mai Khánh Vân. “Nguyên Hào.” Ngữ khí không nặng không nhẹ của Vũ Trúc Ngọc làm cho mi tâm của Lưu Nguyên Hào xuất hiện mấy vạch đen. “Mẹ, tại sao lại là mẹ?”. Đọc truyện hay, truy cập ngay ( T rumTruyen. n e t ) “Không phải là mẹ thì con sẽ nổi cáu với Khánh Vân có đúng không hả? Cậu Hào, bây giờ mẹ nói thẳng cho con, bất cứ một người nào làm tổn thương cháu của mẹ thì mẹ tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.” Cậu Hào nắm chặt nắm đấm, gắt gao đặt trên mặt bàn: “Mẹ, chuyện này không cần mẹ phải nhúng tay vào, đưa điện thoại di động cho cô ta, con có mấy câu hỏi muốn hỏi cô ta.” “Cứ hỏi ngay trước mặt mẹ đi, chẳng phải rõ ràng hơn à, hỏi đi.” Vũ Trúc Ngọc ném cho Mai Khánh Vân một ánh mắt trấn an, ra hiệu cho cô ta không cần phải hoảng sợ. Đương nhiên là cô ta không sợ rồi, Vũ Trúc Ngọc tự mình ra mặt, không có chuyện gì là không giải quyết được. Lưu Nguyên Hào tức giận nhắm mắt, hô hấp nặng nề gần như có thể làm thay đổi không khí. “Được thôi, trả lời tôi, chuyện đứa bé có phải là cô nói ra không?” Cậu Hào nghiêm túc, không hề kiêng kị có mẹ mình đang ở đây, đi thẳng vào vấn đề mà em hỏi Mai Khánh Vân. “Em... không có đâu. Anh Nguyên Hào, em rất lo lắng cho bé cưng, em là mẹ của bé cưng, mẹ lo lắng cho con thì có lỗi gì đâu chứ? Em không cần cái gì hết, nhưng mà em nhất định phải đảm bảo cho bé cưng bình an vô sự, như thế này là sai ư?” Đáng chết, quả nhiên là cô ta, cậu Hào đã bị chọc giận. “Nguyên Hào, con cho rằng thân phận của Diêu Lan Hạ bị bại lộ thì có thể tiếp tục ở lại nhà họ Lưu được à, lòng của nó căn bản không ở chỗ của con.” Cậu Hào không nghe thêm một câu nói nhảm, cúp điện thoại rồi ra lệnh cho Quý Đông Minh: “Xóa hết tin tức tiêu cực, tôi không thể để cho cô ấy nhận bất cứ tổn thương nào từ phía dư luận.” Miệng của nhiều người có thể làm vàng mài mòn, nước bọt của những người này có thể làm cho người ta chết đuối, người có tính cách giống như là Diêu Lan Hạ không thích làm sáng tỏ cũng không thích biện bạch cho mình, nhất định sẽ chịu thiệt thòi. “Vâng! Tôi sẽ đưa ra một chút tin tức có lợi cho ông chủ và mợ chủ, hy vọng là chuyện này có thể hạ nhiệt độ.” “Được rồi, để Dương Sâm chuẩn bị xe, tôi đến bệnh viện.” Nghỉ ngơi cả một ngày, buổi tối Diêu Lan Hạ gần như hoàn toàn đã khôi phục rồi, vết thương ở trên cổ không sâu, chỉ là mất máu có hơi nhiều, sau khi được chữa trị rồi cũng không còn đáng ngại nữa. Chỉ là... “Anh nói xem, có khi nào trên cổ sẽ để lại vết sẹo không?” Diêu Lan Hạ sờ lên băng vải ở trên cổ, chẳng lẽ là sau này cổ cô phải có một vết sẹo khó coi, cô có hơi để ý tới. Bác sĩ phụ trách đội thuốc cẩn thận nói: “Tôi chỉ nói có lẽ... cô đừng có lo lắng, có lẽ là sẽ không đâu.” “Không có có lẽ, trên người của cô ấy không thể để lại bất cứ vết sẹo nào.” Cửa phòng bệnh vip bị Lưu Nguyên Hào đẩy ra, bóng dáng cao lớn sải bước đi đến trước cửa sổ, đôi mắt tích tụ một tầng sương mù sâu nặng nhìn về phía bác sĩ, làm người ta thiếu chút nữa đã quỳ xuống. “Anh Lưu..." Lưu Nguyên Hào lạnh lùng nói: “Tôi đã nói trên cổ của cô ấy tuyệt đối không để lại bất cứ vết sẹo gì, nội trong hai ngày nữa chuyên gia thẩm mỹ từ Hàn Quốc đến Thủ Đô, đến lúc đó bọn họ sẽ xử lý tốt.” Mồ hôi ở trên trán của bác sĩ từ từ rịn ra ngoài, trong căn phòng với nhiệt độ hai mươi bảy độ thích hợp, sau lưng của anh ta ướt đẫm: “Dạ... dạ..." “Ra ngoài đi.” Dám nói những lời này ở trước mặt vợ của anh, muốn chết à. Diêu Lan Hạ có hơi giật mình: “Anh ta cũng chỉ nói chuyện mà thôi, anh không cần phải kích động như vậy.” Làm người ta hoảng sợ. Phẫn nộ trên gương mặt của Lưu Nguyên Hào đã biến mất, thay vào đó là vẻ dịu dàng: “Em sao rồi, có còn đau không?” Diêu Lan Hạ thật sự không biết phải chống đỡ sự dịu dàng của anh như thế nào, cô lắc đầu: “Không đau nữa, anh bận rộn như vậy cũng không cần phải đến bệnh viện với em đâu, em đã không sao rồi.” Hai tay của Lưu Nguyên Hào nắm lấy bả vai của cô khi chưa nhận được sự đồng ý của cô, nói một cách chắc chắn: “Anh biết là bây giờ em không thích ứng với trạng thái hiện tại, anh hiểu, dù sao thì trước đó... sau này em sẽ quen thôi, có đói bụng chưa? Để anh kêu phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.” Nói là phòng bếp nhưng mà thật ra là đầu bếp khách sạn, bởi vì cậu Hào không muốn phải trở về biệt thự bên kia. Sau khi ăn một chén canh, đều là canh bổ dưỡng, chỉ là sợ bổ đến nỗi chảy cả máu mũi. Lấy thìa ra muốn đưa cho cô, suy nghĩ lại, dứt khoát tự mình múc một muỗng tổ yến táo đỏ đến bên miệng, thổi cho nguội: “Nếm thử đi.” Diêu Lan Hạ giật mình, vẻ dịu dàng của người đàn ông xa lạ ở trước mắt đột nhiên lại xuất hiện, không phải là diễn trò, nhìn chân thật như thế... Nhìn mặt anh, lại nhìn tổ yến trong chén sứ trắng, có trăm mối cảm xúc ngổn ngang. “Sao vậy? Sợ không hợp khẩu vị hả? Được hầm rất thanh đạm, nếu không thì để anh ăn thử một ngụm nha?” Anh vậy mà lại chăm sóc cho cô cẩn thận từng li từng tí như thế, Diêu Lan Hạ giống như một người phụ nữ sau khi bị đày vào trong lãnh cung, đột nhiên lại được nâng lên trên ghế hoàng hậu, quá là đột ngột, quá bất ngờ. “Tự em uống được, đưa cho em.” Thật sự là không quen được người khác chiều chuộng như thế, có phải là bị ngược đãi đã quen rồi? “Để anh đút, em là bệnh nhân.” “Để tự em làm, tay em không có việc gì, hơn nữa anh cũng chưa ăn cơm.” Hai người tranh chấp với nhau, vết thương trên cánh tay của cậu Hào khẽ động: “Hít...” Thấp giọng nặng nề kêu lên một tiếng. Diêu Lan Hạ vội vàng buông tay ra: “Sao vậy, tay... tối ngày hôm qua không phải là tay của anh đã bị thương hả?” Đáng chết! Thế mà cô lại không chú ý tới tối ngày hôm qua không riêng gì cô bị chảy máu, anh cũng bị chảy máu. Cậu Hào thả lỏng lông mày: “Anh không sao, uống canh nhanh đi.” Diêu Lan Hạ dịch cái muỗng ra: “Trước hết để em nhìn vết thương của anh đã.” Cậu Hào lại nhíu mày: “Không cần đâu, một chút vết thương ngoài da mà thôi.” Anh đã bị thương vì cô, cô không biết thì thôi đi, nếu như cô biết thì nhất định phải xem cho rõ ràng, hiểu rõ vết thương của anh: “Không cho xem... thì em sẽ không uống canh.” Cũng không biết là tại sao lời nói nói ra lại có chút nũng nịu. Nói xong thì gương mặt của cô lại nóng lên. Cậu Hào giống như cười mà không phải cười nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, lúc trước không để ý tới Diêu Lan Hạ lại có thể dễ dàng đỏ mặt như vậy, cùng với vẻ thanh cao lạnh lùng hồi xưa của cô, rất không giống nhau. Anh có chút bất đắc dĩ mà cười cười: “Được rồi, sau khi xem xong thì em nhất định phải uống canh đó, còn phải ăn cơm nữa.” Diêu Lan Hạ bị nghẹn họng, từ lúc nào mà giữa bọn họ có thể nói với lời tâm tình như cặp vợ chồng với nhau một cách tự nhiên như thế? Không phải, đây không phải là lời tâm tình, đây là trao đổi. Cậu Hào cởi nút áo của mình ra, bên cánh tay trái có vết thương, mở nút áo không thuận tiện cho lắm, động tác rất chậm, Diêu Lan Hạ nhìn không được nữa: “Để em làm.” Thế mà lại không cảm thấy là lạ ở chỗ nào, ngón tay tinh tế của Diêu Lan Hạ lưu loát mở từng cúc áo của anh ra. Toàn bộ hành trình cậu Hào đều không di chuyển tầm mắt mà cứ nhìn gương mặt của người phụ nữ này, cố nén cảm giác vui vẻ trong lòng, Diêu Lan Hạ giống như là một loại thuốc có độc, một khi bị nhiễm rồi thì sẽ không xong. Cởi chiếc áo sơ mi trắng ra, trên cánh tay của anh có quấn băng gạc trắng tinh, không nhìn thấy vết thương... Diêu Lan Hạ há to miệng. Không nhìn thấy vết thương, nhưng mà lồng ngực rắn chắc và cơ bắp của người đàn ông này lại hiện ra toàn bộ. Khoảng cách chưa tới năm cm, hơi thở nam tính mãnh liệt trên người anh bay vào trong chóp mũi cô, hung hăng rót vào trong ngực và trong lòng cô. Cổ họng của Diêu Lan Hạ khô khốc, vô thức nuốt nước miếng, giống như là gì bị điện giật mà di chuyển tầm mắt: “Anh tự mình mặc quần áo vào đi.” Cậu Hào xấu bụng nở một nụ cười xấu xa, đôi môi mỏng và đôi mắt nheo lại, cái nào cũng đều là vẻ mập mờ: “Không phải là bác sĩ Diêu muốn kiểm tra vết thương hả, kiểm tra xong rồi à?” Nuốt nước miếng, hít một hơi thật sâu: “Được rồi, có thể rồi.” Lưu Nguyên Hào lại không vội vàng mặc quần áo vào: “Có thể ăn cơm chưa?” Diêu Lan Hạ giật mình. Không phải là ăn như vậy đó chứ. “Anh mặc quần áo xong thì em sẽ ăn.” Diêu Lan Hạ đỏ mặt đến nỗi muốn nhỏ ra máu, anh đùa nghịch lưu manh không phải là một lần, nhưng mà lần nào cô cũng sẽ thua trận dưới sự cường thế của anh. Cậu Hào chậm rãi mặc quần áo, sau đó động tác dừng lại: “Nút áo..." Diêu Lan Hạ: "..." Cắn cắn môi, cô chịu đựng cảm giác nóng trên gương mặt mà gài nút áo lại cho anh. Bị trúng tà, tại sao cô lại thuận tay như thế? Rất tốt, cậu Hào rất hài lòng, đây là một sự bắt đầu không tệ, anh có đầy đủ kiên nhẫn để để chạy theo dòng nước của cô. Nhưng mà cảm xúc không thể phân rõ trong lòng Diêu Lan Hạ đã sắp sụp đổ rồi, còn có bốn ngày... phần hạnh phúc mà mình trộm được cũng chỉ có bốn ngày mà thôi. Có thể ích kỷ một lần hay không? Để mặc mình hưởng thụ sự cưng chiều trong vòng bốn ngày, sau đó hoàn toàn buông tay? “Há mồm ra, không ăn thì sẽ bị nguội đó.” Khóe môi của Diêu Lan Hạ cong cong, lộ ra nụ cười đầu tiên sau khi tỉnh dậy, cô ngoan ngoãn há miệng ra ăn tổ yến, ngọt như tơ lụa. Ở phía dưới còn có gan heo chưng táo đỏ... cũng là món ăn bổ máu rất tốt. Cậu Hào gắp một miếng gan heo: “Ăn cái này nhiều một chút đi.” Diêu Lan Hạ lúng túng há miệng, hương vị gan heo ngon ngọt đưa vào miệng, có làm như thế nào nước mắt của cô cũng không nhịn được nữa, một giọt nước mắt rơi ở trong thìa, cô vội vàng vươn tay lau đi. “Em xin lỗi, truyền dịch quá nhiều cho nên bị tràn.” Cậu Hào: "..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]