Trương Phong Quân rơi xuống cái thảm đang được giăng ra, cũng không tử vong tại chỗ nhưng mà xương sườn sau lưng bị gãy mất ba cái, kèm theo đó là não bị chấn động mạnh. Đối với anh ta mà nói, không chết càng đáng sợ hơn so với cái chết. Bởi vì thứ đang chờ đợi anh ta chính là hậu quả nghiêm trọng mà ngay cả anh ta cũng không thể tưởng tượng được. Bầu không khí ở bệnh viện trở nên rất kỳ quái, rất lạ lùng. Kể từ khi sự việc này xảy ra, tất cả bác sĩ ở trong phòng đều lo lắng, nỗi lòng của bọn họ chỉ có một đó chính là Lưu Nguyên Hào sẽ không trực tiếp tài trợ cho bệnh viện nữa? Dựa vào phong cách làm việc của cậu Hào, chọc phải anh, anh nhất định sẽ làm cho đối phương trả giá cao nhất, mà lần này vợ của anh thiếu chút nữa đã bị đẩy té lầu ở bệnh viện. Hung thủ còn là bác sĩ trong bệnh viện. Viện trưởng nghe nói chuyện này thì đi suốt đêm đến bệnh viện, ông ta lập tức muốn tìm Lưu Nguyên Hào để cầu xin. Nhưng mà người lại bị ngăn cản ở ngoài phòng bệnh vip. Mấy người vệ sĩ và Quý Đông Minh đứng ở ngoài cửa: “Viện trưởng Trần, hiện tại anh Lưu không gặp bất cứ người nào hết, mời về cho.” Viện trưởng Trần sốt ruột đổ mồ hôi đầy đầu, nếu như Lưu Nguyên Hào nổi giận, bệnh viện đóng cửa thì chỉ là chuyện một câu nói của anh. “Cậu ơi, tôi có thể làm phiền cậu sắp xếp một chút được không? Tôi có chuyện rất gấp nhất định phải tự mình nói với anh Lưu, việc này liên quan đến sự tồn vong của bệnh viện..." Quý Đông Minh không hề giấu giếm một chút nào, gây ra chuyện lớn như thế còn muốn để cậu Hào đại nhân đại lượng, nằm mơ đi. “Viện trưởng Trần, anh Lưu với mợ chủ đang dưỡng thương, bất cứ người nào cũng không thể làm phiền, mời về cho.” Thái độ kiên quyết, một khoảng trống thương lượng cũng không có. Làm người có chức vụ cao chỉ huy trong bệnh viện là viện trưởng Trần cũng phải ảm đạm rời đi. Đi đến cửa thang máy, viện trưởng Trần lau mồ hôi lạnh: “Như thế này, một ngày hai mươi bốn giờ các người cứ xem tình huống ở nơi này, mặc kệ phát hiện ra chuyện gì cũng phải nói cho tôi biết, bệnh viện... không thể sụp đổ được.” Khuôn mặt của viện trưởng Trần giống như là đã già đi mấy tuổi, chỉ trong vòng nửa ngày, giọng điệu nặng nề thở dài một tiếng, đây không phải là chuyện mà một mình ông ta có thể gánh vác được, nhưng mà một khi Lưu Nguyên Hào làm căng lên thì viện trưởng khó thoát khỏi tội. Nếu như làm không tốt thì tính mạng của người nhà cũng không còn. Đào Khánh Trần nói: “Tôi tin tưởng anh ta không phải là người như vậy, bác sĩ Diêu cũng sẽ không cho phép anh ta làm như vậy, viện trưởng Trần không cần phải lo lắng quá độ đâu.” Viện trưởng Trần nhìn Đào Khánh Trần một chút, thở dài một hơi không nói cái gì nữa, nào chỉ là bệnh viện, chuyện xấu của Diêu Lan Hạ và Đào Khánh Trần gây ra dường như cũng khó mà đảm bảo được. Trong phòng bệnh vip. Diêu Lan Hạ vẫn còn chưa tỉnh dậy, Lưu Nguyên Hào xử lý vết thương ở cánh tay xong rồi thì cứ canh giữ ở bên trong không rời một tấc, đây chính là lần đầu tiên anh ngồi canh ở trước giường Diêu Lan Hạ, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng tiều tụy và gương mặt tái nhợt của Diêu Lan Hạ. Cô không còn là người phụ nữ với gai nhọn toàn thân, cô cũng sẽ bị bệnh, sẽ bất lực, cô là một cô gái nhỏ cần có người bầu bạn chăm sóc. Cậu Hào nắm lấy một bàn tay của cô đặt vào trong lòng bàn tay mình, quyến luyến nhìn gương mặt của người trên giường bệnh, trong lòng hòa tan từng chút từng chút một. Cậu Hào giúp Diêu Lan Hạ vén một sợi tóc ở trên mặt ra sau tai, phòng bệnh bị bọn người Quý Đông Minh đẩy ra. Quý Đông Minh cung kính nói: “Ông chủ, hiện tại phương tiện truyền thông và internet đang tràn ngập tin tức của ông chủ và mợ chủ, ông chủ xem xem..." Ý là có muốn giống như trước kia, thi hành chút biện pháp để phong tỏa tin tức. Nhưng mà lần này Lưu Nguyên Hào di chuyển ánh mắt thâm thúy từ trên mặt của người phụ nữ sang Quý Đông Minh, chỉ thản nhiên nhìn anh ta một chút: “Không cần, nhưng mà phải chú ý phong tỏa tin tức tiêu cực, còn nữa, ngăn chặn người có ác ý đào bới tin tức riêng của cô ấy, một khi có người lộ ra sinh hoạt cá nhân của cô ấy lập tức xử lý ngay.” Quý Đông Minh gật đầu: “Dạ, ông chủ yên tâm.” Nói xong, Quý Đông Minh lại do dự một chút, cẩn thận hỏi: “Ông chủ, lúc nãy ở bên phía bệnh viện có người đến đây nói là muốn tìm ông chủ..." Ánh mắt của Lưu Nguyên Hào hới nhíu chặt lại, còn có gan đến tìm anh, một đám người không muốn mạng. “Không gặp, chuẩn bị thủ tục liên quan, ngay cả bác sĩ cũng không biết chọn, vấn đề an toàn của nhân viên nội bộ mình mà cũng không nhận được sự bảo vệ, bệnh viện không cần thiết phải mở nữa đâu.” Quý Đông Minh biết là ông chủ của mình đang nổi nóng, hiện tại anh hận không thể lật tung cả bệnh viện, nhưng mà... dù sao thì đây cũng là chỗ làm việc của mợ chủ mà. “Ông chủ, nếu không thì... chờ đến lúc mợ chủ tỉnh lại rồi lại nói, cô ấy có tình cảm với bệnh viện này, nếu như sau khi cô ấy tỉnh lại lại phát hiện bệnh viện không còn nữa thì chắc chắn sẽ rất đau lòng.” Lời nhắc nhở của Quý Đông Minh không sai, cậu Hào ừm một tiếng: “Trước tiên cứ chuẩn bị sẵn sàng.” Anh đã sớm không vừa mắt cái bệnh viện này rồi. Nếu như không phải là bởi vì cô ở đây, cậu Hào đã san bằng nơi này trong vài phút. “Vâng.” “Bên cạnh đó, cảnh cáo với truyền thông, lúc tuyên bố tin tức thì tốt nhất nên chú ý tiêu chuẩn và cách dùng từ.” “Vâng.” Không can thiệp vào giới truyền thông tung tin tức về cuộc sống cá nhân của anh, dựa theo suy nghĩ của cậu Hào, anh hận không thể để cho thế giới này biết được mối quan hệ của anh và Diêu Lan Hạ. Như thế, cho dù Diêu Lan Hạ đi đến chỗ nào trên người cũng sẽ mang theo danh hiệu bà Lưu, ai cũng không thể sửa đổi được. Anh ngầm đồng ý để chuyện này càng quét tất cả các phương tiện truyền thông giống như là một cơn gió lốc trong vòng mấy tiếng đồng hồ. Internet, tivi, báo chí... còn có mắt nhìn thấy tai nghe được, đều là tin tức Lưu Nguyên Hào, tổng giám đốc MBK kết hôn ba năm trời, vợ chính là bác sĩ Diêu Lan Hạ của bệnh viện trung tâm. Mà trước đây Mai Khánh Vân diễn màn tình cảm nóng bỏng thậm chí còn coi mình chính là người vợ chính thức căn bản làm kẻ thứ ba không cần mặt mũi, quả thật đã nhúng tay vào hôn nhân của hai người. Đồng thời còn làm cho người vợ chính thức là Diêu Lan Hạ phải chịu ấm ức trong vòng ba năm. Trong lúc nhất thời, những tin tức tiêu cực liên quan đến Mai Khánh Vân bùng nổ. Mà làn sóng kêu oan cho Diêu Lan Hạ lại còn cao hơn cao hơn nữa. “Vợ của cậu chủ Lưu đã được công khai, Mai Khánh Vân chính thức ngồi ghế kẻ thứ ba.” Những tiêu đề tin tức thêm mắm dặm muối đột ngột xuất hiện ở trước mắt của Mai Khánh Vân, cô ta lập tức đứng dậy từ trên giường, ngón tay hung hăng nắm chặt lấy điện thoại. Phận nộ và sợ hãi cùng lúc tấn công cô ta, sắc mặt của Mai Khánh Vân trắng bệch, cả người đều đang run lên dữ dội. “Không có khả năng! Cái con nhỏ Diêu Lan Hạ này, cô ta không thể leo lên vị trí mợ chủ nhà họ Lưu được, không có khả năng!” Mai Khánh Vân nắm chặt lấy điện thoại, còn chưa ấn số thì đã nhìn thấy người đại diện gọi tới: “Khánh Vân, bà cô của tôi ơi, rốt cuộc là cô xảy ra chuyện gì vậy hả? Hiện tại mấy chuyện bê bối của cô đều đã trải rộng phố lớn ngõ nhỏ hết rồi, ở bên phía công ty đang cho bộ phận công chúng xử lý mọi chuyện. Mà cô cũng biết rồi đó, đối phương là Lưu Nguyên Hào, là Lưu Nguyên Hào đó!” Mai Khánh Vân nắm chặt lấy cái điện thoại, đôi môi run lên, im lặng một hồi lâu mà vẫn không nói ra chữ nào, chờ sau khi điều chỉnh tốt hơi thở, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Chị Bảo, em không muốn bởi vì chuyện này mà rời khỏi nhà họ Lưu, nếu không thì em sẽ phí hết công sức, em muốn thắng, em nhất định phải thắng!” “Tôi biết là cô muốn thắng, nhưng mà cô là cây hái ra tiền của công ty, công ty cũng hi vọng là cô thắng. Nhưng mà em à, tình huống hiện tại... cô cũng đã nhìn thấy tin tức rồi đó, dư luận đều đang nghiêng về một bên ủng hộ cho Diêu Lan Hạ, cho dù là có mấy người ủng hộ cô thì cũng đã bị che mất, còn có bị xóa topic..." Mai Khánh Vân hung hăng nheo mắt lại, xem ra là Lưu Nguyên Hào đã nhúng tay vào. Anh yêu Diêu Lan Hạ, mấy cái chuyện hất nước bẩn như thế này anh sẽ không cho phép người khác dội lên cho người Diêu Lan Hạ, vậy thì cô ta phải gánh chịu hết tất cả. Nói cách khác, Lưu Nguyên Hào sẽ không đau lòng vì cô ta. “Em biết rồi chị Bảo, nói như vậy, xem ra việc này cần phải... chị nghe..." Mai Khánh Vân dặn dò người ở bên kia điện thoại: “Chị hiểu chưa?” “Hiểu rồi, quả nhiên là Khánh Vân có cách, bất kể như thế nào thì thân phận nghệ sĩ tuyến một của em vẫn còn ở đây, đám fan hâm mộ cũng sẽ ủng hộ cho em, chăm sóc tốt cho mình đi.” Mai Khánh Vân cúp điện thoại, trên màn hình điện thoại di động vẫn còn có mấy tin tức mà cô ta chưa nhìn được đẩy tới. “Cuộc tỏ tình thâm tình trên con đường sinh tử, từng tiếng yêu anh làm cho người khác phải rơi nước mắt.” Ở phía dưới tiêu đề, Lưu Nguyên Hào đứng trên lầu cao chót vót, trước ngực bị một con dao nhỏ uy hiếp, Diêu Lan Hạ đứng ở cách đó không xa khàn cả giọng hét lên. Dòng chữ chú thích ở bên cạnh là Diêu Lan Hạ nói ra chữ em yêu anh... Em yêu anh... Diêu Lan Hạ thế mà lại nói với Lưu Nguyên Hào rằng cô ta yêu anh? Câu nói này Lưu Nguyên Hào đã chờ đợi trong ba năm rồi, anh vẫn luôn cho rằng Diêu Lan Hạ không thích anh, không thèm để ý đến anh. Nhưng mà... Không, không được, cô ta không thể nhìn chuyện này càng ngày càng bất lợi cho mình. Bên phía bệnh viện, thời gian sắp đến ba giờ sáng. Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, đồng hồ treo trên tường chậm rãi phát ra âm thanh tích tắc, hoàn toàn yên tĩnh, Diêu Lan Hạ lại chậm rãi mở mắt ra. Chống đỡ mí mắt nặng nề, cô ngẩng đầu lên nhìn Lưu Nguyên Hào đang ghé vào trước giường bệnh, dáng người cao lớn của người đàn ông nằm ở trên giường, phía sau lưng cong xuống, bởi vì độ cao không cân đối cho nên tư thế của người đàn ông trông có vẻ rất không thoải mái. Diêu Lan Hạ muốn rút tay ra, phát hiện tay lại bị anh nắm ở trong lòng bàn tay, nắm lại rất chặt. Trái tim giống như có một ngọn nến đang thiêu đốt, từng giọt từng giọt tan rã, nước mắt của Diêu Lan Hạ thuận theo gương mặt mà chảy xuống, thấm ướt cả gối đầu. “Sao lại ngốc như vậy?” “Tại sao lại ép buộc em phải nói ra đáp án vào thời điểm này?” “Anh có biết hay không, em đã làm tốt chuẩn bị để mình rời khỏi?” Cô tự lẩm bẩm, càng nói nước mắt càng nhiều hơn nữa. Người đàn ông trên đầu giường giật giật, Diêu Lan Hạ vội vàng dùng tay truyền dịch lau nước mắt trên mặt, giả vờ vẫn còn đang hôn mê. Cậu Hào tỉnh lại, phát hiện Diêu Lan Hạ vẫn còn đang nhắm mắt, anh nhẹ nhàng lau trán cô: “Có chuyện gì xảy ra thế, cái đám lang băm này.” Thật sự phù hợp với phong cách của người nào đó. Cậu Hào cầm điện thoại di động lên, anh muốn chất vấn Đào Khánh Trần. Diêu Lan Hạ đúng lúc mở to đôi mắt: “Lưu Nguyên Hào..." “Em tỉnh rồi.” Cậu Hào ném điện thoại đi, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào Diêu Lan Hạ, sắc mặt mừng rỡ tràn ra khỏi khóe miệng, anh đang vui vẻ từ tận đáy lòng. Diêu Lan Hạ nhắm mắt lại: “Ừ, em không sao đâu.” “Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không? Để anh gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em.” Diêu Lan Hạ lắc đầu: “Không cần đâu, bản thân em chính là bác sĩ, không sao đâu.” Lưu Nguyên Hào ngồi xuống, ánh mắt sốt ruột chậm rãi hòa hoãn lại: “Em không có việc gì là tốt rồi, lúc này anh rất lo lắng cho em.” Nói là nói như vậy, cậu Hào không biết lúc mình nói ra còn cảm thấy có hơi khó khăn, nhưng mà anh đã thử học tập, cho người phụ nữ anh yêu nghe thấy nhiều lời nói ngon ngọt từ chồng cô. Cảm xúc của Diêu Lan Hạ có chút phức tạp, cô do dự một chút rồi mới nói: “Có phải là... hiện tại mối quan hệ của chúng ta đã bị bọn họ biết rồi không?” Lưu Nguyên Hào gật đầu: “Đúng vậy, em không thích hả?” Nói ra thì... “Cũng không phải..." “Nếu như không phải vậy thì cứ chấp nhận nó đi, anh biết là chuyện này đối với em mà nói có thể sẽ mang đến ảnh hưởng rất lớn, nhưng mà anh hi vọng là em sẽ không bị dọa lùi bước.” Cô vẫn còn chưa nhìn thấy tin tức, không biết dư luận ở bên ngoài, cậu Hào không chắc là bác sĩ Diêu luôn luôn sống trong bóng tối không ra ngoài sinh hoạt, trong cuộc sống chỉ có ba điểm một đường thẳng hàng, có thể sẽ chịu được sự công kích điên cuồng đột ngột hay là không. Diêu Lan Hạ không nói. “Em yên tâm đi, anh sẽ cố gắng để cuộc sống của em duy trì trong phạm vi tương đối bí mật, anh cũng sẽ cùng em đứng chung một chỗ, đối mặt với tất cả dư luận. Tin tưởng anh, có được không?” Hốc mắt của Diêu Lan Hạ nóng lên, cái mũi chua xót, không có tiền đồ mà khóc lên. Lưu Nguyên Hào, tại sao đột nhiên lại nói với em như vậy... anh có biết bộ dạng hiện tại của anh giống như là một con dao đâm vào trong lòng của em không hả? Diêu Lan Hạ quay đầu ra nơi khác tránh thoát khỏi bàn tay của anh mà rơi nước mắt. Cậu Hào không hiểu, xoay mặt cô lại đối diện với mình, đau lòng muốn lau nước mắt cho cô, nhưng mà cô lại liều mạng lắc đầu từ chối. “Nói cho anh biết có chuyện gì xảy ra, tại sao lại khóc?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]