Diêu Lan Hạ sa vào ánh mắt anh, đôi mắt sâu thẳm đầy ắp chuyện xưa và nhu tình mật ý, thật lạ, lại hấp dẫn chết người!
Khi cô hạ quyết tâm chấm dứt triệt để cuộc hôn nhân nhạt nhẽo này, thì anh lại nói với cô, anh yêu cô!
Cô căng thẳng, rồi vội vã hất tay anh ra: “Cậu Hào đừng đùa với tôi nữa! Tôi không phải thiếu nữ mười tám tuổi, cũng đã qua cái tuổi yêu đương thẹn thùng.”
Lưu Nguyên Hào nén giận, anh biết hiểu lầm giữa hai người đã có từ lâu, một chốc một lát không giải thích rõ ràng được: “Anh không nói đùa, anh rất nghiêm túc, hơn nữa anh sẽ chịu trách nhiệm với mỗi lời mình nói.”
Diêu Lan Hạ nhìn anh, tìm không ra chút sơ hở trong dáng vẻ nghiêm túc đó: “Không cần đâu, lời tỏ tình cậu Hào giữ lại cho người khác đi, tôi không yêu anh nữa rồi! Anh nghe không hiểu sao Lưu Nguyên Hào!”
“Em nói bậy!” Bỗng nhiên Lưu Nguyên Hào hung dữ cắt ngang lời nói hàm hồ của cô: “Em dám nói em không có tình cảm gì với anh? Nhìn vào mắt anh, nói anh nghe xem!”
Diêu Lan Hạ kiềm nén sự chua xót trong lòng, cố gắng không để lời của Vũ Trúc Ngọc ảnh hưởng đến mình, nhưng không làm được! Cô không làm được!
Diêu Lan Hạ trong lòng đau khổ nhưng vẫn mỉm cười như không hề gì, cô cúi đầu nhìn đĩa thức ăn: “Tôi không muốn thấy anh nữa, bỏ tay ra.”
“Anh sẽ không buông tay, người anh đã chọn, chỉ có thể là người của anh, em đừng hòng đi đâu.” Anh ngang ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-dua-tinh-yeu/1710686/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.