Lưu Nguyên Hào trước khi trả lời thì nhìn Diêu Lan Hạ trước, anh muốn từ trên mặt của cô nhìn thấy một chút cảm xúc dao động, tuy nhiên người phụ nữ này động tác gì cũng không có, biểu cảm gì cũng không có, cô lười nhác dựa vào đầu giường, nhìn dáng vẻ là định nhắm mắt dưỡng thần.
Ngón tay của cậu Hào bóp điện thoại: “Chuyện này sau này nói tiếp.”
Anh có hơi mệt mỏi khi phải đối phó với chuyện vặt trong nhà, nhất là dính tới Mai Khánh Vân và Diêu Lan Hạ.
Mai Khánh Vân, chỉ cần cho chút chỗ tốt thì thỏa mãn, đủ túi xách mới, hơi dịu dàng, cô ta có thể làm chiêu bài cho nhà họ Lưu mấy chục năm.
Mà Diêu Lan Hạ, cô đủ độc lập, căn bản không cần anh nhọc lòng.
Một khi nhọc lòng thì muốn moi ra cả trái tim, không, cả trái tim cũng còn không đủ.
“Cái gì mà sau này nói tiếp! Con tối nay về nhà tổ! Khánh Vân là thai phụ, bất cứ cảm xúc dao động nào đều sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi, con là ba của đứa trẻ, bắt buộc phải có trách nhiệm với đứa trẻ!”
Đứa trẻ, lại là đứa trẻ!
Cô nghĩ không hiểu, nếu như Mai Khánh Vân không có đứa trẻ, có phải ở trong mắt Vũ Trúc Ngọc cũng sẽ không đáng một xu không?
“Con có việc, tối nay không về.” Cậu Hào qua loa ứng phó một câu.
“Mẹ mặc kệ con có chuyện gì, lập tức về nhà tổ, Hào, Khánh Vân là con dâu mà mẹ nhận định, hai đứa ở bên nhau cũng được mấy năm rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-dua-tinh-yeu/1710672/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.