“Vợ, vợ sao?” Một bác sĩ cấp cứu trẻ tuổi bị Lục Thu Trà anh dũng mạnh mẽ dọa sợ, không kịp phản ứng cô mới vừa nói có ý gì. Quả thực là làm Lục Thu Trà tức chết mà. “Cô nói bác sĩ Diêu à?” “Phí lời! Ngoại trừ cậu ấy ra còn có thể là ai? Cậu ấy thế nào rồi? Xong chưa?” Một bác sĩ khác nhìn gương mặt này của Lục Thu Trà, yên lặng nuốt nước miếng một cái, đa số bác sĩ có bệnh thích sạch sẽ, tạo hình gương mặt này của Lục Thu Trà thật sự là vô cùng ảnh hưởng đến thị giác. “Độc trên người bác sĩ Diêu còn chưa được giải, chỉ là......” “Còn chưa giải độc? Mẹ kiếp! Mấy tên lang băm các người đều ăn uống miễn phí sao! Bây giờ đã mấy giờ rồi mà anh còn nói với tôi độc trên người cậu ấy còn chưa được giải?” Bác sĩ bị cô ấy trút xuống một trận mắng, trực tiếp bị mắng đến ngất xỉu: “Cô à, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng mà loại độc này dược tính rất mạnh, cho nên......” “Ông nhà anh, không phải là anh muốn nói cho tôi biết...... Vợ tôi cậu ấy không xong rồi chứ?”! Lục Thu Trà thân thể mảnh mai nhỏ bé như con nít gắt gao túm lấy quần áo của hai nam bác sĩ, một giây sau liền có thể cầm vũ khí đánh. Hai bác sĩ kia hai mặt nhìn nhau, quả thực bị đánh chết mà: “Cô à, chúng tôi không có ý đó, tốt xấu gì cô cũng nên để chúng tôi nói xong lời chứ? Mới vừa rồi là phó viện trưởng của chúng tôi tự mình làm cấp cứu, cô yên tâm đi, phó viện trưởng càng quan tâm bác sĩ Diêu hơn cô nữa, độc trên người bác sĩ Diêu đang được giải, nhưng mà phải cần thời gian, hiểu không?” Rốt cục tay nhỏ của Lục Thu Trà cũng buông lỏng quần áo bác sĩ ra, vừa rồi cô ấy dùng sức quá lớn, áo khoác trắng trên người bác sĩ đã bị cô ấy kéo thành một nắm, lúc này đang cong vẹo treo ở trên người bọn họ. “Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt, lỡ như có cái gì, tôi sẽ cho nổ bệnh viện các anh!” ...... Hai cái bác sĩ thấy thế, nhanh chóng chạy thoát. Một cô gái cả người cao chưa tới một mét sáu, lực bộc phát cũng quá vạm vỡ rồi, dáng vẻ vừa rồi như thế tựa như King Kong Barbie vậy. Một lúc sau, Diêu Lan Hạ được người đẩy ra từ bên trong, Đào Khánh Trần một tấc cũng không rời đi theo ở bên cạnh, đôi mắt cũng phiếm hồng vừa nhìn liền biết vừa rồi đã khóc. Lục Thu Trà lung tung nước mắt trên mặt với vệt đen trên mặt, ngẩng đầu, thấy được Đào Khánh Trần, sau một đêm giày vò, trên mặt anh ta là mệt mỏi khó mà che giấu, tóc cũng rối bời ép vào trên đầu, nhưng dù vậy cũng không có ảnh hưởng một chút xíu nào đến ngoại hình diện mạo bất phàm của anh ta, còn có khuôn mặt nho nhã dễ nhìn của anh ta nữa. Lục Thu Trà nhìn một chút, nhất thời nhịn không được: “Mẹ kiếp...... Đào Khánh Trần, anh chính là Đào Khánh Trần?” Toàn bộ trái tim của Đào Khánh Trần đều đặt vào người Diêu Lan Hạ, không để ý giao lưu cùng cô ấy, đơn giản lên tiếng, xem như trả lời. Lục Thu Trà nuốt mấy ngụm nước bọt: “Anh..... Thích Lan Hạ, đúng không?” Đào Khánh Trần bị hỏi vậy gương mặt hơi nóng lên, lúc này mới nhìn Lục Thu Trà: “Không được sao?” Lục Thu Trà vui vẻ quả thực quên đi Diêu Lan Hạ bây giờ còn đang trên đường sinh tử: “Có thể có thể! Quá có thể! Đào...... Bác sĩ Đào vất vả rồi, vất vả vất vả.” Vẻ mặt cùng giọng điệu này, có phải là thay đổi quá nhanh rồi không?” Lục Thu Trà đi cùng Diêu Lan Hạ đến phòng quan sát, trên đường đi đều len lén nhìn Đào Khánh Trần, chỉ là nghe Diêu Lan Hạ đề cập tới Đào Khánh Trần này, trong lòng cô ấy cho rằng phó viện trưởng gì đó chắc là một ông chú trung niên, còn oán thầm một cái ông chú thế mà thích một nữ bác sĩ hơn hai mươi tuổi, quả thực biến thái mà. Nhưng bây giờ mới biết được, hóa ra vị Đào Khánh Trần này vậy mà còn trẻ như vậy, có sức hút như vậy, đẹp trai như vậy! Lan Hạ à, cậu có phải là ngốc rồi hay không? Đặt vào người đàn ông chất lượng tốt trung thành như cún thế này không muốn, lưu luyến Lưu Nguyên Hào máu lạnh vô tình còn trêu hoa bạc tình kia làm gì! Mặc dù...... Lưu Nguyên Hào kia là một trăm phần trăm...... “Ầm! Tiến vào phòng bệnh, Đào Khánh Trần vẫn y nguyên canh giữ bên cạnh Diêu Lan Hạ, cô gái luôn đả kích nổ thuốc súng thần kinh thô như Lục Thu Trà này đều nhìn ra được, ánh mắt Đào Khánh Trần nhìn Diêu Lan Hạ, đây chính là thâm tình như biển, dịu dàng như bọt biển. Vướng vào lễ nghi nên Đào Khánh Trần không cách nào đi nắm tay Diêu Lan Hạ, nhưng ánh mắt của anh ta đã chăm chú vờn quan ôm lấy Diêu Lan Hạ. Cô gái nhỏ trắng bệch ở trên giường chỉ còn lại tiếng hít thở, Lục Thu Trà nhè nhẹ lau sạch mặt cô, không ngừng chỉ trích: “Đồ đần, cậu chính là cái đồ đần.” Đào Khánh Trần không hiểu ý của cô ấy, nhưng anh ta không muốn nghe thấy Diêu Lan Hạ bị chỉ trích: “Sao cô lại bảo cô ấy là đồ đần?” Lục Thu Trà đang cúi đầu nhìn Diêu Lan Hạ, khóe miệng nhếch lên cười một tiếng, bên trên nói. Thả khăn mặt trong tay xuống, Lục Thu Trà chững chạc đàng hoàng nhìn Đào Khánh Trần, ầy, nhìn như thế này, quả thực càng đẹp trai hơn, đại khái là cảm thấy mặc đồ ngủ thực sự không thích hợp, vừa rồi Đào Khánh Trần mặc lên áo khoác trắng y tá đưa tới, không nhìn thấy quần áo bên trong, chỉ cần không nhìn chân...... Thật sự là nho nhã sạch sẽ không tưởng nổi. “Tôi nói, Lan Hạ chính là cái đồ đần, chuyện của cậu ấy, anh có biết không? Tôi là nói......” “Chuyện đã kết hôn sao?” Anh ta trả lời rất tự nhiên, dường như ý đang nói đến chúng tôi là người một nhà. Lục Thu Trà trừng to mắt: “Ầy...... A, thật xin lỗi, tôi nói, anh biết cậu ấy đã kết hôn rồi? Vậy anh có biết chồng cậu ấy là ai không?” Đào Khánh Trần gật đầu. Lục Thu Trà khẽ cắn môi, cũng không còn căng thẳng, lúc đầu cô ấy cũng không nói gì cẩn thận: “Bác sĩ Đào, nếu như anh đã biết rồi, tôi cũng không che giấu nữa, tôi với Lan Hạ quen biết rất nhiều năm, cuộc sống của cậu ấy...... Thật quá mẹ nó không dễ dàng gì.” Ngẫm lại xuất thân gia đình của cô, cha mẹ của cô, mẹ kế cùng em kế, ngẫm lại cuộc hôn nhân ba năm của cô, nước mắt của Lục Thu Trà lại rơi xuống. Hít mũi một cái, Lục Thu Trà nói: “Tóm lại, Lan Hạ cậu ấy thật sự vô cùng không dễ dàng, cậu ấy chịu rất nhiều khổ, mang rất nhiều tội, cuộc hôn nhân của cậu ấy cùng tên khốn nạn kia, quả thực chính là một cái lao tù, tra tấn nữ thần sống sờ sờ của tôi thành cô hầu gái, cho nên...... Tôi có thể nhờ anh hay không, đã thích cậu ấy, xin hãy luôn luôn thích cậu ấy đến cùng.” “Lan Hạ cô gái này đầu óc rất thông minh, nhưng gặp phải chuyện tình cảm liền không lay chuyển được, cho nên anh cần phải có nhiều kiên nhẫn một chút, tôi thấy anh rất quan tâm đến cậu ấy, nếu như có thể mà nói hãy mau cứu cậu ấy đi, kéo cậu ấy ra khỏi vòng xoáy kia, có được không?” Lục Thu Trà giống như là gia trưởng dặn dò con cái, thành khẩn rõ ràng vừa lo lắng xin nhờ chuyện lớn, cô ấy thực tình hi vọng Diêu Lan Hạ có thể trải qua hạnh phúc, rời khỏi Lưu Nguyên Hào, cô mới có thể hạnh phúc. Đào Khánh Trần rất kiên nhẫn nghe cô ấy nói xong, sau đó chắc chắn gật đầu: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ như vậy.” Lục Thu Trà lau đi một mặt nước mắt: “Thật chứ? Vậy...... Tôi chúc hai người phải thật hạnh phúc!” Đào Khánh Trần có chút ngượng ngùng cười cười, như một cậu bé hai tai đỏ lại: “Cảm ơn.” Cúi đầu nhìn Diêu Lan Hạ, tâm trạng của Đào Khánh Trần càng phức tạp hơn, như Lục Thu Trà nói, cuộc sống của Diêu Lan Hạ, chỉ sợ không chỉ có một bi kịch là cuộc hôn nhân với Lưu Nguyên Hào kia? Không có sao, anh ta không cách nào tham dự quá khứ nhốn nháo hoảng loạn của cô, vậy sẽ toàn sức ứng phó cho cô một tương lai hoa nở xuân về. “Cô Lục, cô đi rửa mặt trước đi, nơi này có tôi là được rồi.” Lục Thu Trà khẩn trương lại kích động, luôn miệng nói: “Được, được, thế tôi đi đây.” Dùng bước đi cẩn thận đi đến toilet, Lục Thu Trà ngẩng đầu nhìn mình trong gương một cái...... Mẹ nó! Vừa rồi cô ấy chính là dùng cái gương mặt thảm không nỡ nhìn này phó thác cho chị em tốt sao? Đây quả là mẹ nó thật sự là ném mất mặt mũi đến nhà ông ngoại mà. Đào Khánh Trần ngồi tại trên ghế trước cửa sổ, cầm lấy khăn mặt Lục Thu Trà vừa buông xuống lúc nảy, nhẹ nhàng lau cái trán Diêu Lan Hạ: “Em yên tâm, tôi sẽ không bỏ rơi em đâu, em từ chối cũng được, trốn tránh cũng tốt, tôi xác nhận là em, thì sẽ không từ bỏ.” Trời, đánh bóng chút xíu, Đào Khánh Trần một đêm không có chợp mắt, ở bên cạnh làm bạn với Diêu Lan Hạ từng giây từng phút, trong lòng hay trong mắt của anh ta đều chỉ có một mình cô. Sau đó Lục Thu Trà nhịn không được mà nằm ngủ trên ghế sa lon, Đào Khánh Trần nhìn bóng dáng trên ghế sa lon, không thể làm gì cười cười. Có lẽ là Diêu Lan Hạ cũng may mắn, có một người bạn tốt như thế này. Hôn mê hơn nửa đêm rốt cục Diêu Lan Hạ cũng từ từ tỉnh lại, cô mở to mắt, ngay lập tức nhìn thấy chính là gương mặt đang lo lắng lại vui sướng của Đào Khánh Trần, anh ta mỉm cười nhìn cô, anh ta mang đến cả một tia nắng mùa hạ. “Em tỉnh rồi.” Giọng nói dịu dàng, dường như tất cả mọi chuyện tối hôm qua đều chưa từng xảy ra. “Phó viện trưởng? Sao anh lại ở chỗ này? Tôi...... Tại sao lại ở chỗ này?” Đào Khánh Trần cười cười: “Chị em tốt của em đưa em đến đây, tối hôm qua em trúng độc, có điều bây giờ đã tốt rồi.” “Thu Trà đâu? Cậu ấy thế nào rồi?” Diêu Lan Hạ giãy dụa muốn đứng lên, bị Đào Khánh Trần đè xuống giường: “Cô ấy không có việc gì, còn đang ngủ.” Nói xong, anh ta chỉ chỉ bóng dáng đang cuộn mình trên ghế sa lon, Diêu Lan Hạ nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng cười: “Làm tôi sợ muốn chết.” “Em mới đúng, hù chết tôi...... bọn tôi rồi.” Anh ta cười dịu dàng, vô cùng nhu tình cùng trấn an. “Không phải là anh trông tôi ngủ cả đêm đấy chứ?” Nhìn dáng vẻ của anh ta, giống như một đêm không ngủ. Đào Khánh Trần một tay cắm ở trong túi, kiểm tra dây truyền dịch: “Chuyện này không quan trọng, em tỉnh thì tốt rồi, độc tố còn phải tiếp tục thanh trừ, thủ tục nằm viện đã làm xong, em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.” Cô có chút áy náy gật đầu, trước đó cô đã nhiều lần từ chối anh ta, lạnh lùng thậm chí ngang ngược, vậy mà anh ta lại ôn nhu đến tận cùng...... Cô thực sự không biết làm sao đối mặt. “Cảm ơn anh, phó viện trưởng.” “Em vừa tẩy dạ dày, còn chưa ăn cơm được, bên trong dược thủy có dịch dinh dưỡng, nếu thật sự đói, sẽ tiêm vào cho em chút đường gluco. Có bất kỳ cái gì không thoải mái đều phải nói cho tôi, biết không?” Diêu Lan Hạ không bày ra dáng vẻ nữ hoàng thường thấy mà gật gật đầu đồng ý: “Được.” Sau khi Đào Khánh Trần rời đi, Lục Thu Trà tỉnh lại, kỳ thật lúc hai người nói chuyện thì cô ấy đã tỉnh rồi. Hai người khó hiểu! Rõ ràng đều có cảm giác, còn thận trọng cọng lông ấy. “Tình yêu à, Cậu tỉnh rồi sao. Cậu đã dọa chết tớ với bác sĩ Đào rồi đó.” Diêu Lan Hạ suy yếu mà cười cười: “Tớ thấy cậu dọa còn lợi hại hơn đấy.” “Cũng không hẳn! Tớ đều đã chuẩn bị tự tử vì tình nè, có điều bây giờ tốt rồi, cậu đã tỉnh, cái mạng nhỏ này của tớ cũng được bảo vệ rồi.” Diêu Lan Hạ bĩu môi: “Nói hươu nói vượn!” Lục Thu Trà ghé vào bên giường, rất nghiêm túc rất nghiêm túc nói: “Lan Hạ, nếu như bác sĩ Đào này tỏ tình với cậu, hoặc là cầu hôn cậu, cậu cứ đồng ý đi, tớ cảm thấy đời này của cậu cũng sẽ không gặp được người đàn ông nào tốt như thế nữa đâu.” “Hả?” Lục Thu Trà không lớn không nhỏ kể lại chuyện tối qua sao lại gọi điện thoại, xin giúp đỡ như thế nào, Đào Khánh Trần mang dép lê chạy thục mạng như thế nào, liều mạng trong phòng cấp cứu ra sao, trông phòng bệnh cả đêm thế nào đều nói qua một lần cho cô nghe. “Tự cậu nói, phàm là người có chút lương tâm, có phải là không nên phụ tấm chân tình của anh ấy không? Cả một đời của con gái, quan trọng nhất chính là được gả cho một người đàn ông yêu thương bảo vệ mình, mặc dù Lưu Nguyên Hào vạn người mê, là người giàu có, nhưng anh ta cho cậu được cái gì? Đào Khánh Trần người ta thế nhưng muốn đưa cả mạng cho cậu rồi.” Muốn đưa cả mạng cho cậu rồi...... Nặng nề như thế, khơi dậy ngàn tầng sóng lớn trong lòng Diêu Lan Hạ. Phải chăng, thật là bởi vì do cô đặt trọn tấm lòng vào Lưu Nguyên Hào, nên người đàn ông tốt nào bên cạnh cô cũng không để ý đến? Quả đấm nơi lồng ngực thật lớn, lúc đang nghĩ đến Lưu Nguyên Hào lại đau đớn một hồi. Lưu Nguyên Hào...... Cô nên làm thế nào cho phải?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]