Diêu Yến Anh che mặt tức giận rời khỏi bàn ăn, để lại rất nhiều không gian trống cho hai người.
Vì vậy, Lưu Nguyên Huyên rất hài lòng.
Trước khi bữa ăn bắt đầu, Diêu Lan Hạ đã ăn no một nửa, cầm dao nĩa ngồi vào bàn ăn. "Cậu hai Lưu sao lại ghét bỏ cô ta như vậy? Vừa rồi tát cô ta hai cái, có vẻ hơi quá đáng."
Lưu Nguyên Huyên cười cười, cắt miếng bít tết nửa chín còn dính một chút máu rồi cho thịt bò vào miệng, Lưu Nguyên Huyên thờ ơ cười: "Ghét một người cũng cần có lý do nữa à? Nếu phải tìm lý do thì chính là nhìn thấy cô ta tôi không nuốt nổi cơm."
Phốc! Diêu Lan Hạ ngồi đối diện cười vang lên: "Cái này cũng là lý do nữa à?"
Khẩu vị của Lưu Nguyên Hào tăng lên rất nhiều, anh ăn một cách vui vẻ: 'Tuy Diêu Yến Anh là em gái cùng cha khác mẹ của chị nhưng trên người cô ta không có điểm gì giống với chị cả, nhìn thế nào cũng không thuận mắt, chỉ số thông minh không đủ mà muốn học người ta làm kẻ ác, sớm muộn gì cũng chơi chết bản thân thôi."
"Tôi với cô ta không có quan hệ huyết thống gì cả, không cùng mẹ cũng chẳng cùng cha." Như muốn tháo gỡ mối liên hệ này, Diêu Lan Hạ đơn giản giải thích.
Lưu Nguyên Huyên nhai miếng bít tết càng thêm khoa trương: "Nếu vậy thì...Vừa rồi không nên đánh vào mặt cô ta rồi."
Sắc mặt Diêu Lan Hạ thay đổi: "Tại sao?"
"Tôi nên trực tiếp dùng chân đá thì hơn! Đm, đánh vào mặt cô ta khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-dua-tinh-yeu/1710661/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.