Thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh, Diêu Lan Hạ kinh hãi mở to hai mắt, thứ mà cô nhìn thấy chính là con đường trơn bóng, còn có lốp xe màu đen cực lớn phanh gấp dừng ở phía trước.
Cô ngạc nhiên như vừa tỉnh dậy từ trong mơ!
Như vậỵ, vừa nãy trong khoảnh khắc sinh tử, cô đã tránh được một kiếp?!
“Chạy đi đâu?!”
Cập nhật sớm nhất tại.
Cô vừa thoát khỏi cõi chết, người đàn ông phía sau vẫn đuổi theo cô, Diêu Lan Hạ mặc kệ sự đau đớn nơi đầu gối và lòng bàn tay, bò dậy tiếp tục chạy!
Có người phía sau lớn tiếng nói: “Người phụ nữ này điên rồi!”
“Không muốn sống nữa! Má ơi!”
Diêu Lan Hạ cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không nhìn thấy, tất cả dây thần kinh đều chỉ còn lại tín hiệu cuối cùng- chạy!
Cuối cùng, khi cô đã kiệt sức, bóng dáng mảnh mai đi vào cửa kính xoay của trung tâm thương mại.
Bên trong người ra người vào, ánh đèn chùm pha lê lộng lẫy không ngừng lấp lánh, đột nhiên trở thành một không gian khác với bên ngoài.
Hai chân Diêu Lan Hạ mềm nhũn ngồi phịch xuống ghế, ôm ngực thở hổn hển.
Là ai đang theo đuổi cô? Là ai muốn gặp cô?
Cô chưa kịp điều chỉnh cảm xúc, điện thoại trong túi xách rung lên, Diêu Lan Hạ nhắm chặt hai mắt, cổ họng khô khốc thậm chí không nuốt nổi nước bọt, cô ôm chặt trái tim đang đập thình thịch, lấy điện thoại ra.
Trên giao diện, tên của Nguyên Hào hiện ra.
“Đừng quên những gì tôi đã nói với cô, cô đã muộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-dua-tinh-yeu/1710630/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.