Cô cảm thấy toàn thân đau nhức giống như sắp tan ra thành từng mảnh, do bị đè xuống ghế sofa quá lâu nên lưng đau như bị gãy.
Lưu Nguyên Hào nhà anh!
Cô cố gắng điều chỉnh hơi thở cho nhẹ nhàng, không để cho mình tiếp tục phát ra những tiếng động xấu hổ kia.
Ba năm qua giữa bọn họ gần như chưa từng sinh hoạt vợ chồng, mấy lần gần đây anh đều rất thô bạo nên lần nào cũng đau giống như là lần đầu, nhưng anh lại không hề thương tiếc chút nào.
Đọc FULL bộ truyện.
Cô đưa tay nhặt quần áo trên sàn lên định che chắn cơ thể nhưng người đàn ông lười biếng bên cạnh lại khàn khàn nói: "Có cần thiết không?"
Cô tiện tay nhặt được một bộ quần áo khoác lên trên người, mùi của anh xộc vào trong mũi, mẹ nó, thế mà lại lấy nhầm.
"Cần."
Cô cắn răng phản kích.
Anh nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên: "Lần đầu tiên làm chuyện này cô còn chủ động ra sức như vậy, bây giờ lại biết thẹn thùng rồi à?"
Anh luôn luôn nhắc tới lần đó nhưng cô lại không nhớ rõ, một lần kia, rốt cuộc là cô đã làm gì anh? Vì sao mỗi lần anh nhắc đến đều có thái độ khinh miệt cô như vậy?
Không để ý tới sự châm chọc của anh nữa, Diêu Lan Hạ bọc mình lại, xoay người đi vào toilet tắm rửa.
Lưu Nguyên Hào chậm rãi mở to mắt nhìn theo bóng lưng cô, cả tấm lưng trắng như tuyết, tóc dài rối tung xõa xuống, xương bướm như ẩn như hiện, trên tấm lưng trắng nõn còn có mấy vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-dua-tinh-yeu/1710628/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.