Trong lòng riêng của cô tuy hận không thể để Lưu Nguyên Huyên tới đây trực tiếp xé Mai Khánh Vân thành tám mảnh, nhưng vừa nghĩ tới đây là bệnh viện, cô và Mai Khánh Vân vừa xảy ra chuyện không vui vẻ, lúc này nếu như Mai Khánh Vân xảy ra chuyện, đối với tất cả mọi người đều bất lợi.
Không phải là vì mềm lòng, mà là cô thật sự muốn thế giới yên tĩnh lại một chút, vì thế, Diêu Lan Hạ đưa ra một quyết định.
Cô cầm điện thoại lên, sau khi do dự vẫn ấn số điện thoại của Lưu Nguyên Hào, chiếc điện thoại màn hình to ở trong tay, năm ngón tay bỗng dùng hết sức siết lại, cô gần như muốn bóp nát chiếc điện thoại.
Cập nhật sớm nhất tại.
Tiếng chuông điện thoại kêu vài tiếng thì được kết nối, cô cũng không có tâm trạng cảm khái trước tốc độ nghe máy của ai đó, đương nhiên, càng không có thời gian.
Sau khi kết nối, giọng nói lạnh lùng của Lưu Nguyên Hào nói trước: “Có chuyện?”
Cô tham lam giọng nói của anh như vậy, cho dù chỉ là một câu từ đơn giản, cho dù chỉ là một từ thường dùng khi làm việc, khi cô nghe thấy đều dường như cảm nhận được hô hấp và nhịp tim của anh, không phải là giọng nói vô hình truyền tới, mà là Lưu Nguyên Hào có máu có thịt.
Ngắn ngủi mấy giây, cô suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy mình thật sự quá vô dụng rồi, đã là lúc nào rồi cô còn đang lưu luyến anh!
Trong văn phòng tổng giám đốc MBK, ngón tay của Lưu Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-dua-tinh-yeu/1710626/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.