“Diêu Lan Hạ, cô lập tức cút đến phòng bệnh của tôi!”
Cô ta vừa thoát khỏi rắc rối, điện thoại của Mai Khánh Vân đã tới tới, Diêu Lan Hạ nhíu mày, nói với Đào Khánh Trần ở một bên: “Phó viện trưởng đi làm việc trước, tôi phải đi xử lý chút việc riêng.”
Cô ta tốt nhất là có chuyện nghiêm túc, nếu không bác sĩ Diêu ngủ không đủ giấc sẽ bóp chết cô ta.
Đọc FULL bộ truyện.
Giọng nói sắc bén trong cuộc điện thoại vừa rồi, cách loa anh ta đã nghe thấy rồi: “Có cần đi cùng cô không?”
“Không cần, tôi có thể.”
Đào Khánh Trần còn chưa nói ra câu ‘cẩn thận’ đó, Diêu Lan Hạ đã cất bước đi rồi.
Diêu Lan Hạ... cô gái trông gầy yếu này, trong lòng rốt cuộc có bao nhiêu năng lượng chứ? Vậy mà có thể sau khi ứng phó xong với sự truy hỏi điên cuồng của các phóng viên mà vẫn chấn định như thế.
Kiến thức tâm lý học, lần này không thể giúp được anh ta.
Ngoài cửa phòng bệnh VIP có mấy vệ sĩ mặc đồng phục màu đen đấy đó, năm ba người buông thõng tay đứng thẳng, đeo kính đen che gần hết nửa gương mặt, ai ai môi cũng mím chặt.
Diêu Lan Hạ cười lạnh, giở trò gì thế!
Bước vào cửa, Diêu Lan Hạ khoanh tay trước ngực nhìn cô gái đang nằm: “Nói đi, còn có oan độc gì không dám nói ở trước mặt anh ta.”
Ngón tay mảnh khảnh của Mai Khánh Vân túm chặt cái chăn trắng tinh, gương mặt tinh tế như tranh vẽ tràn ngập sự tức giận, hai mắt cô ta giống như muốn xé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-dua-tinh-yeu/1710624/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.