“Khánh Vân, Diêu Lan Hạ mà cô nói, chính là Diêu Lan Hạ này sao?” Cao Dĩnh Nhi gửi cho Mai Khánh Vân một tấm hình của Diêu Lan Hạ, sau đó không dám chắc chắn bèn gọi điện lại hỏi. Lúc nhìn thấy tấm ảnh của Diêu Lan Hạ trong điện thoại, tay Mai Khánh Vân siết chặt quai túi Hermes, đôi mắt hiện lên sự căm hận, nghiến răng: “Đúng! Chính là ả tiện nhân này!” Cao Dĩnh Nhi ngồi trên ghế trong phòng làm việc, cười lạnh: “Cô ta là cấp dưới của chị, muốn đối phó với cô ta, còn đơn giản hơn việc giết chết một con kiến.” Mai Khánh Vân nở một nụ cười ác độc: “Chị họ, vậy thì nhờ cả vào chị nhé, em có thể gả cho Lưu Nguyên Hào hay không, hơn nửa là do người phụ nữ này, còn về việc nên làm như thế nào, chị họ, em tin chị thông minh hơn em.” Cao Dĩnh Nhi kéo rèm cửa ra, nhìn thấy một bóng dáng mặc đồ trắng vừa bước khỏi phòng làm việc của mình: “Sao? Cứ phải lúc có chuyện nhờ chị mới nói lời ngon tiếng ngọt à?” Đọc FULL bộ truyện tại đây. “Nào có, chị vẫn luôn rất thông minh! Chỉ là em không ngờ tới, ông trời lại giúp em như vậy, em biết chị từ Mỹ trở về, không ngờ lại cũng làm việc ở bệnh viện trung tâm, lại còn là khoa nội.” “Cô càng không ngờ tới, phó chủ nhiệm như chị đây, lại có thể nghiền nát cô ta. Được rồi, phụ nữ mang thai cần nghỉ ngơi, sau này có chuyện gì thì chị sẽ nói với cô. “Cảm ơn chị, đúng rồi, mua cho chị một chiếc túi mới đó, đảm bảo chị sẽ thích.” Cúp máy, Mai Khánh Vân đắc ý nhếch miệng, ngón tay làm móng pha lê khẽ nghịch chiếc túi mới trong tay, khinh thường cười lạnh. Diêu Lan Hạ, cô đợi chết đi! Đi ra khỏi phòng làm việc của phó chủ nhiệm, Diêu Lan Hạ đau đầu, bảo cô đi tìm phó viện trưởng mới, đến cả người ta là nam hay nữ, tròn hay dẹt cô còn không biết, vừa mới mở lời đã nói chuyện lớn như vậy, thích hợp sao? May mà hôm nay không nhiều việc, nghĩ một lúc, đi thử một lần cũng được. Cô nhấc bước, ấn thang máy, nhìn con số đang dần tăng lên, cô hít sâu, hi vọng phó viện trưởng mới này dễ nói chuyện. “Ting” một tiếng, thang máy đến nơi. Diêu Lan Hạ hít sâu vài hơi, điều chỉnh hô hấp, phía trước chính là phòng làm việc của phó viện trưởng, bước đến ngoài cửa, cô ngó vào bên trong, một bóng dáng cao lớn ngồi trước bàn làm việc, đang xem mô hình tim. Cô khẽ gõ cửa, bóng dáng cao lớn kia nghe thấy tiếng bèn quay người lại. “Sao cô lại ở đây?” Người trong phòng không ngờ lại là Đào Khánh Trần. Diêu Lan Hạ quan sát phòng làm việc của phó viện trưởng, phong cách khác với so với lúc phó viện trưởng Nhiếp còn ở đây, phòng làm việc bây giờ rất sạch sẽ, rất ngăn nắp, có thêm một giá sách nữa, bên trên có đầy sách y, đa số đều là về phương diện phẫu thuật tim. Trên bàn có hai mô hình nội tạng, một cái lớn, có đầy đủ tim, gan, lá lách, dạ dày, thận, một cái nhỏ, chỉ có tim. Thứ trong tay anh, là tim. Đào Khánh Trần mỉm cười: “Sao thế?” Diêu Lan Hạ nhìn Đào Khánh Trần, không thể nói rõ là phòng bị hay xa cách, nhưng cô vô thức đứng cách xa anh một chút: “Xem ra phó viện trưởng không ở đây, hôm khác tôi sẽ tới.” Hửm? Anh bật cười: “Cô tìm anh có việc gì?” Diêu Lan Hạ cảm thấy không cần thiết phải nói chi tiết với anh, lạnh lùng nói: “Không có việc gì.” Đào Khánh Trần đặt “tim” xuống, bóng dáng cao gầy đi khỏi bàn làm việc, tấm biển phía sau bị anh che mất cuối cùng cũng lộ ra: “Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?” Diêu Lan Hạ đang định mở miệng nói lại, đột nhiên nhìn thấy rõ bảng tên trên bàn… Phó viện trưởng: Đào Khánh Trần! Mẹ ơi! Không phải chứ! Không ngờ anh lại là phó viện trưởng! Cô phản ứng chậm chạp mất hơn ba mươi dây, liên kết các thông tin vụn vặt trước đó nghe được lại với nhau, bác sĩ ngoại khoa, nhan sắc nổi trội, trẻ tuổi… Hóa ra lời đồn không phải phó chủ nhiệm, mà là phó viện trưởng của bệnh viện trung tâm. Như vậy thì cũng trẻ quá rồi đó! Anh rũ mắt xuống nhìn cảm xúc thay đổi liên tục trên gương mặt cô, cuối cùng lại mỉm cười: “Có gì nghi vấn sao? Bác sĩ Diêu?” Nghi vấn, nghi vấn to luôn ấy. “Phó… phó viện trưởng Đường, đây là bảng biểu tôi chuẩn bị xin chức danh giáo sư, anh xem xem có thể thông qua hay không.” Cô bình tĩnh lại, đưa đơn qua đó, nụ cười mất tự nhiên trên gương mặt để lộ sự thấp thỏm của cô. Sếp trên một bậc đã đủ đè chết người, hơn nữa anh còn trên cô những mấy bậc. Anh cẩn thận xem từng trang, trên bảng biểu, nét chữ cô viết rấp đẹp, gọn gàng dứt khoát, không hề dài dòng một chút nào. Mọi hạng mục đều viết rất hoàn chỉnh, duy chỉ có cột hôn nhân này, là để trống. Cô quan sát anh qua khóe mắt, chắc là vì đột nhiên biết được thân phận của anh, nhìn lại anh một lần nữa, cứ cảm thấy khác khác thế nào đó, nếu như là bác sĩ bình thường, các biểu hiện trước đây của anh có thể hiểu đơn giản là tình bạn. Nhưng, nếu là phó viện trưởng, cứ thấy kì lạ thế nào đó. Cô đang suy nghĩ, giọng nói dịu dàng của anh vang lên: “Bảng biểu này không có vấn đề gì, chỉ thiếu một bài luận văn chuyên nghiệp, nhưng luận văn này yêu cầu rất cao, tháng này buộc phải viết xong, cô làm được chứ?” Xem ra, thật sự không có vấn đề gì, cô thở phào một hơi. “Chắc là được.” Đào Khánh Trần đút tay vào túi áo blouse, nhìn cô một cách sâu sắc: “Bác sĩ Diêu, cô là bác sĩ nổi danh của khoa nội, tuyển chọn giáo sư chắc không thành vấn đề đâu, nếu được chọn, cô sẽ trở thành nữ giáo sư trẻ nhất trong bệnh viện chúng ta, chúng mừng cô.” Cô khẽ cười: “Còn chưa được chọn nữa mà, phó viện trưởng chúc sớm quá rồi.” Ngũ quan của anh đẹp đẽ đoan trang, lúc cười lên, cái cằm đẹp đẽ rất quyến rũ: “Nếu như được chọn, cô định cảm ơn tôi thế nào?” Diêu Lan Hạ khẽ cười: “Vậy đợi được chọn rồi tính!” Đi ra khỏi phòng làm việc của anh, cô không nhìn thấy nụ người chan chứa nhiều cảm xúc của người đàn ông phía sau, đương nhiên, cũng không nhìn thấy văn kiện mà anh đè dưới đống giấy tờ, là hồ sơ cá nhân của Diêu Lan Hạ. Không ngờ cô đã kết hôn, vậy mà không ai biết. “Bác sĩ Diêu, hôm nay cô trực đêm sao?” Cô vừa trở về, Triệu Nhật Miên đã hỏi. “Không phải chứ, tuần này tôi không có ca đêm.” “Nhưng mà, trên lịch công việc mới nhất, đêm nay cô trực mà.” Diêu Lan Hạ nhíu mày, quả nhiên, mail nội bộ mới nhất, tên cô đứng đầu trong lịch trực đêm nay. Quý Tư Vũ mím môi: “Phó chủ nhiệm là người xếp lịch, hay là cô đi hỏi cô ấy xem?’ Diêu Lan Hạ cười lạnh: “Không cần đâu, dù sao cũng lần lượt, hôm nay trực xong ngày mai nghỉ ngơi, không sao cả.” Ban ngày sau khi tan làm, Diêu Lan Hạ vội ăn cơm tối rồi trở về bệnh viện, cô muốn chuẩn bị luận văn, còn phải trực ban, thời gian đúng thật là có hơi gò bó. Đào Khánh Trần vừa nhậm chức, rất nhiều chuyện đều không quen, để có thể mau chóng tìm hiểu tình hình bệnh viện, anh tăng ca khảo sát các phòng bệnh, tìm đọc tài liệu, không ngờ cứ như vậy đến tận bảy, tám giờ tối. Xoa bóp cái cổ đã mỏi nhừ, đứng dậy chuẩn bị tan làm, vừa ngẩng đầu dậy đã thấy có bóng người đứng ngoài cửa. Cao Dĩnh Nhi khoanh tay đứng ngoài cửa, đôi môi đỏ ẩn chứa nụ cười mỉm, lông mày cô ta khẽ cong lên, thể hiện rõ vẻ đẹp của cô ta. “Phó viện trưởng Đường, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Đào Khánh Trần đứng dậy, bóng dáng cao lớn chiếm nửa tầm mắt của cô ta, cô ta lẳng lặng quan sát anh, quan sát từng chi tiết trên người anh. Cố gắng che dấu cảm xúc, chung quy lại chỉ muốn thể hiện một cảm xúc – thích. Cao Dĩnh Nhi thích Đào Khánh Trần, đây là bí mật công khai mà các bạn thời đại học đều biết, đại học, thạc sĩ, tiến sĩ… Cả một đoạn đường, ánh mắt cô ta chưa từng rời khỏi anh. Cô ta xuất thân danh giá, tốt nghiệp ưu tú, cũng có chút danh tiếng ở trường đại học danh giá Harvard đầy rẫy nhân tài, người theo đuổi cô ta, từ các chuyên gia học thuật đến các doanh nhân giàu có trong giới kinh doanh, nhiều không kể siết. Nhưng trong lòng cô ta chỉ có anh. Cô ta kiêu ngạo, không chịu thua, chỉ khi đối diện với anh, cô ta mới bất giác chột dạ, thậm chí là tự ti. Biết anh về nước làm việc, cô ta không chút do dự từ chức công việc ở bệnh viện hàng đầu New York, xin làm chức phó chủ nhiệm ởthủ đô. Tiếc là, mối tình đơn phương mà học trò giáo sư trong trường ai nấy đều biết, người trong cuộc lại không biết. Ấn tượng của Đào Khánh Trần với cô ta chỉ là mối quan hệ cùng trường, anh cười nhạt, đủ lịch sự, nhưng cũng chỉ là lịch sự: “Bác sĩ Cao, không ngờ cô cũng ở đây.” Cao Dĩnh Nhi cong môi cười, cố gắng che dấu sự nồng nhiệt nơi đáy mắt: “Nếu đã gặp rồi, hay là cùng ăn một bữa cơm đi?” Ăn cơm? Đối với lời mời của cô ta, anh lịch sự từ chối, đóng máy tính lại: “Khỏi đi, muộn như vậy rồi còn ăn cơm, không tốt cho dạ dày.” Cao Dĩnh Nhi đứng ngoài cửa, duy trì khoảng cách thích hợp: “Phó viện trưởng tan lam rồi phải không? Đi cùng đi, chắc được chứ?” Anh khẽ nhướng mày: “Đương nhiên.” Đào Khánh Trần thay quần áo, mặc một bộ vest, trông anh càng cao ráo, đẹp trai. “Ngại quá, tôi chưa thay quần áo, tôi trở về thay quần áo, anh đợi chút.” “Cùng đi đi.” Vì phép lịch sự, Đào Khánh Trần cùng cô ta đến tầng bốn, khoa nội tim mạch. Cao Dĩnh Nhi nhanh chóng vào phòng thay quần áo, Đào Khánh Trần đứng ngoài đợi, ánh mắt anh hướng tìm phòng làm việc khoa nội tim mạch, vô tình nhìn thấy một bóng dáng màu trắng. Cao ráo mảnh mai, bước đi vừa nhanh vừa vội, một tay cô cầm sách, một tay cầm café, đi đường cũng không ngẩng đầu lên. Đào Khánh Trần nhíu mày, khẽ cười. “Phó viện trưởng? Nhìn gì đó?” Cao Dĩnh Nhi ra ngoài, thấy anh đang nhìn về một hướng mỉm cười, cô ta thuận thế nhìn theo, nhưng đã không còn bóng dáng Diêu Lan Hạ nữa. “Không có gì, đi thôi.” Cùng nhau xuống tầng, ở trong thang máy Cao Dĩnh Nhi vẫn luôn nhớ lại những chuyện thú vị ở Harvard, nhưng trong đầu Đào Khánh Trần chỉ có bóng dáng mặc đồ trắng vội vã ban nãy. Càng nghĩ, càng cảm thấy buồn cười, nên đã bật cười thành tiếng. “Phó viện trưởng? Anh cũng cảm thấy lúc đó rất buồn cười đúng không?” Anh ngơ ra: “Hả? Đúng vậy, rất buồn cười.” Cao Dĩnh Nhi tưởng rằng mình đã thu hút được sự chú ý của anh, bèn tiếp tục nói: “Anh có còn nhớ lúc ở viện nghiên cứu không? Lớp của giáo sư Howard…” Đào Khánh Trần dừng bước, quay đầu nhìn cô ta: “Bác sĩ Cao, tôi còn có chút việc chưa làm xong, phải quay lại một chuyến, xin lỗi.” Cao Dĩnh Nhi mấp máy môi: “Phó viện trưởng…” “Lái xe cẩn thận nhé.” Cao Dĩnh Nhi nhìn bóng lưng anh rời đi: “Được…” Đi đến hầm đỗ xe, khởi động xe, cô ta đột nhiên nhớ ra đêm nay xếp cho Diêu Lan Hạ trực, cô ta nhếch miệng, cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ qua được? Phía bên này, trên đường trở về Đào Khánh Trần mua một ít đồ ăn khuya đơn giản trong cửa hàng tiện lợi của bệnh viện, mang lên tầng bốn. Trong phòng trực rất yên tĩnh, chỉ có một mình Diêu Lan Hạ, hình như cô gặp phải vấn đề gì đó khó, đang chau mày suy nghĩ. “Bác sĩ Diêu, trùng hợp vậy, cô cũng đang tăng ca à?” Diêu Lan Hạ ngẩng đầu lên: “Phó viện trưởng? Anh cũng trực ban sao?” Đào Khánh Trần bất lực nhíu mày: “Cô tưởng rằng phó viện trưởng là không cần tăng ca sao? Tôi không chỉ là phó viện trưởng, mà còn là bác sĩ ngoại khoa.” Anh đặt đồ ăn khuya lên bàn cô: “Bổ sung chút năng lượng đi, bệnh viện bóc lột sức lao động, coi như là tôi bồi thường cho người bị hại thay tư bản đi.” Diêu Lan Hạ úp sách xuống bàn: “Phó viện trưởng làm như vậy, tôi rất sợ, bồi thường sao? Tôi chỉ biết là chồn cáo chúc tết gà thôi.” “Haha.” Anh đột nhiên bật cười, nụ cười của anh rất trong trèo dễ nghe, cũng rất quyến rũ. “May mà cô không nói là, vô cớ niềm nở, không phải kẻ gian thì cũng là trộm cướp.” Bước chân của Cao Dĩnh Nhi dừng bên ngoài cửa!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]