Cô không ngờ rằng tốc độ nhận điện của Lưu Nguyên Hào lại nhanh đến vậy, cô chỉ vừa mới quay số mà thôi.
Đã nhận rồi, có khó cũng phải mở miệng.
"Có việc?"
Diêu Lan Hạ còn chưa lên tiếng, giọng nói trầm thấp của Lưu Nguyên Hào đã truyền thẳng vào màng nhĩ, trong ống nghe còn có âm thanh lật giấy, anh còn đang làm việc.
Đọc truyện tại đây.
Diêu Lan Hạ hít sâu một hơi, mắt nhìn mũi chân của mình, một tay để không gảy góc áo blouse: "Báo cáo kiểm tra thai nhi của Mai Khánh Vân tôi đã xem qua, không có vấn đề gì."
Trong văn phòng của Cậu Hào, bàn tay thon dài đang cầm bút ký tên, vừa mới định đặt bút xuống, động tác liền dừng lại: "Đã biết."
Một câu đã biết làm cho Diêu Lan Hạ không biết sau đây sẽ nói gì, cô cắn môi, chẳng lẽ, cứ như vậy cúp máy? Hay là chờ anh cúp trước?
Diêu Lan Hạ không nói lời nào, Lưu Nguyên Hào cũng không nói, giống như người bên kia đã quên mất cuộc trò chuyện, chỉ nghe thấy tiếng bút viết loạt xoạt trên giấy, sau đó là thứ gì đụng vào nhau.
Trong sự im lặng, còn có cả tiếng thở đều đều của anh, từng chút từng chút, hô hấp liền với nhịp tim, cô thậm chí còn nghe ra tần suất nhịp tim của anh, không chút loạn nhịp, khỏe khoắn mạnh mẽ.
"Còn có việc?"
Nửa phút sau, giọng nói của anh lại vang lên phá vỡ sự im lặng, đột nhiên, trong đầu Diêu Lan Hạ lóe lên một tia nhanh trí: "Đúng rồi, hôm nay Lưu Nguyên Huyên đến bệnh viện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-dua-tinh-yeu/1710617/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.