Trên tầng cao nhất của Hào Đình Công Quán, một căn phòng riêng xa hoa nhất, chiếm khoảng nửa tầng lầu, Lưu Nguyên Hào nằm trên cái giường ga phủ trắng tinh, đưa cánh tay gầy, săn chắc lười nhác day day mi tâm.
Đứng ở cửa sổ sát đất trong phòng có thể nhìn ngắm quang cảnh sáng sớm của gần một nửa thành phố, ngoài trời đang đổ mưa khá to.
Nghe được tiếng nói của Diêu Lan Hạ ở đầu dây bên kia, Cậu Hào giãn mày ra đôi chút, động tác nhỏ đến khó phát hiện ra này đã tác động đến tâm trạng của Cậu Hào, ngày mưa dầm cũng đột nhiên trở nên tươi đẹp hơn.
Diêu Lan Hạ nghiêm túc nghe phản ứng ở bên kia, nhưng lóng tai lên cũng chỉ nghe được một vài tiếng sột soạt do Lưu Nguyên Hào tạo ra khi đang làm gì đó, Lưu Nguyên Hào không muốn nói chuyện với cô đến thế sao? Mỗi lần trả lời trong điện thoại đều phải chờ thật lâu, là đang kiểm tra tính nhẫn nại của cô hay là muốn để cô nổi giận đây hả?
Đọc FULL bộ truyện.
Diêu Lan Hạ vừa nhìn chằm chằm Lưu Nguyên Huyên, vừa chờ Lưu Nguyên Hào, tức đến nghiến răng, sáng sớm tinh mơ, hai anh em này đang định kiểm tra sức chịu đựng của tim cô đó hả?
Lưu Nguyên Hào thong thả xốc chăn đứng lên, đi chân chân đến bên cửa sổ, người đàn ông để trần nửa người trên, phần lưng vô cùng thẳng, đường vân rõ ràng phác họa ra từng đường cong vô cùng rắn chắc.
Ngón tay dài chọt lên mặt thủy tinh, gõ gõ theo tiết tấu mưa rơi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-dua-tinh-yeu/1710612/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.