Cô vùng vẫy chút sức lực cuối cùng, một tay chống vào ngực Lưu Nguyên Hào, hương hoa nồng nàn tràn ngập trong đêm đen, áo gió màu đen của người đàn ông che đi hai bóng người chồng lên nhau. Để không cho tất cả sức nặng đè lên cô, Lưu Nguyên Hào dùng một tay chống trên mặt đất, đá cuội cắm vào lòng bàn tay, cảm giác đau thấu xương châm chích khắp cơ thể.
"Cô thà rằng mua vui cùng người đàn ông khác cũng không chịu thỏa mãn người đàn ông của mình, Diêu Lan Hạ, nói cho tôi biết rốt cuộc cô có nhớ mình là ai không?"
Lưu Nguyên Hào lên cơn thịnh nộ, ánh mắt thăm dò bắt lấy ánh mắt né tránh của cô. Anh muốn nhìn thấy một tia sám hối từ trong mắt cô nhưng không có. Người phụ nữ dưới người anh lại quật cường né tránh sự thăm dò của anh, lặng lẽ quay mặt sang một bên.
Trong lòng Diêu Lan Hạ như đang rỉ máu, sau lưng càng thêm đau nhói.
Đọc FULL bộ truyện.
Mua vui? Ha! Thì ra trong mắt Lưu Nguyên Hào cô là kiểu phụ nữ đáng xấu hổ như vậy. Ba năm qua, bên cạnh anh chưa bao giờ thiếu vắng bóng dáng của đàn bà, mà cô lại một mình an phận phòng không gối chiếc, để bây giờ đổi lại được tiếng xấu như vậy đấy.
Đủ rồi, con giun xéo lắm cũng quằn, không cần nhịn nữa.
"Nếu Cậu Hào đã biết tôi là người phụ nữ như vậy thì tại sao không chịu bỏ tôi đi? Cậu Hào không thiếu những cô gái trẻ bằng lòng giữ tấm thân trong trắng vì anh, cần gì phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-dua-tinh-yeu/1710604/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.