Trở về biệt thự một lần nữa, Diêu Lan Hạ được Lưu Nguyên Hào đặt xuống sofa trong phòng khách, bên cạnh là hộp y tế, cảnh tượng này giống hệt với cảnh tượng tối hôm đó, Diêu Lan Hạ khẽ nhíu mày lại, một là đầu gối quả thực rất đau, hai là vì biểu hiện của Lưu Nguyên Hào mấy ngày nay rất khác thường.
Diêu Lan Hạ quay sang nhìn Lưu Nguyên Hào ngồi bên cạnh sofa đang xem văn kiện, anh dựa lưng vào ghế, tư thế có một cảm giác cao quý, lạnh lùng khó nói thành lời, nhất là gương mặt được chiếu rọi dưới bóng đèn kia, và hàng lông mi dày như cánh quạt.
Khí chất của anh, khiến mỗi lần Diêu Lan Hạ nhìn đều thấy rung động.
Cố gắng di chuyển tầm nhìn đi, Diêu Lan Hạ cẩn thận tháo lớp băng ra, cơn đau suýt khiến cô kêu thành tiếng, vết thương tệ đi, máu thấm hết ra băng, không tháo ra cũng không xé ra được, chỉ có thể cẩn thận từng chút gỡ từng sợi ra.
Quá trình này, Lưu Nguyên Hào chỉ để ý đến văn kiện trước mắt, giọng điệu còn có chút khinh thường nói: “Khoảng thời gian này cô đến biệt thự ở đi.”
Diêu Lan Hạ lập tức ngẩng đầu lên nhìn Lưu Nguyên Hào, cô còn chưa nói gì, nhưng vẻ khó tin nơi đáy mắt đã bị anh tự phiên dịch theo suy nghĩ của mình, anh lười biếng lật sang trang: “Cô không cho rằng tôi sẽ ở cùng cô chứ?”
Sự ngại ngùng đó đã khiến lòng tự tôn của Diêu Lan Hạ trở về nguyên hình, ban nãy, quả thực cô đã nghĩ như vậy, nhưng Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-dua-tinh-yeu/165899/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.