Thứ đồ của Lưu Nguyên Hào?
Hả! Đồ vật? Trong mắt Lưu Nguyên Hào, cô Diêu Lan Hạ chỉ là thứ đồ vật thôi sao?
Diêu Lan Hạ cười, cô ngẩng cao đầu trông như thiên nga đen kiêu ngạo, sự khống chế của anh có vẻ như không ảnh hưởng đến cô một chút nào, hàng lông mày thanh tú ẩn chứa sự khinh bỉ: “Lưu Nguyên Hào, anh lầm rồi, tôi Diêu Lan Hạ không phải đồ vật của anh. Tôi yêu cầu anh buông tôi ra!”
Cô dùng hết sức lực của mình để phản kháng lại sự tức giận và tàn bạo của anh, Diêu Lan Hạ tự cho rằng mình hiểu Lưu Nguyên Hào, người đàn ông này bản tính lạnh lùng, tàn nhẫn, máu lạnh, giống như trên thế giới này không có cái gì mà anh thật sự trân trọng, thậm chí là Mai Khánh Vân.
Mà sự tồn tại của cô càng không đáng để nhắc đến.
Cập nhật sớm nhất tại.
Lưu Nguyên Hào không những không buông cô ra, ngược lại anh còn xoay người đè chặt lưng Diêu Lan Hạ vào tường lạnh giá. Diêu Lan Hạ diện bộ lễ phục mỏng manh, nửa phần lưng sau đều để lộ ra ngoài, nên vốn dĩ đã lạnh rồi, giờ lưng dán chặt vào tường, hơi lạnh thấm sâu vào xương cốt, chạy dọc từ chân đến đỉnh đầu cô, khiến cô phải rùng mình.
“Cô có tin là tôi sẽ khiến cho cô không đi ra khỏi chỗ này được không?” Ánh mắt rực lửa của anh như đang hừng hực thiêu đốt gương mặt của cô.
Mặt Diêu Lan Hạ bị anh bóp đến đỏ lên, hai mắt cô trợn trừng, cô giơ tay lên đập liên tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-dua-tinh-yeu/165893/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.