Không phải khi cãi nhau vẫn còn rất khỏe sao?
Chà, xem nào, từ lúc cãi nhau đến giờ đã qua mấy giờ rồi.
"Tôi..."
Đọc truyện tại đây.
"Đừng tôi nữa, bây giờ cô lập tức đi phòng bệnh của Lưu Nguyên Hào, ngoan ngoãn nói lời xin lỗi với anh ta, nếu anh ta tức giận mà đuổi cô thì cô cũng đừng trách tôi không bảo vệ cô."
Nói... Xin lỗi?!
"Viện trưởng..."
"Xin lỗi hay là xéo đi, cô tự chọn đi."
Tút tút!
Điện thoại cúp ngang.
Diêu Lan Hạ mím chặt môi, vừa dẹp yên một chuyện, lại có chuyện khác đến, ở nơi có Lưu Nguyên Hào mãi mãi cũng không bình yên.
Mấy y tá tự giác xê dịch sang hai bên nhường đường cho Diêu Lan Hạ.
Lời sau cùng của Viện trưởng, mọi người phòng trực ban đều nghe được, đương nhiên vào lúc này các y tá nhỏ không dám trêu chọc Bác sĩ Diêu, mọi người cùng nhau lên tiếng:
"Bác sĩ Diêu, lát nữa cô đi một mình, cẩn thận một chút..."
"Bác sĩ Diêu, bên này đã có chúng tôi, cô yên tâm..."
Tâm tình nặng nề đi tới đi lui ở hành lang, Diêu Lan Hạ mặt mày xám ngoét, bảo cô nói xin lỗi, còn không bằng trực tiếp xéo đi.
Nhưng nghĩ lại, hôn nhân giữa cô và Lưu Nguyên Hào như con thuyền mục nát giữa sóng lớn, lúc nào thuyền cũng có thể lật, nếu thật sự thất nghiệp, khó tránh khỏi cả hôn nhân và sự nghiệp đều thất bại, hơn nữa, lại còn mất mặt, nghĩ đi nghĩ lại, không thể đi.
Diêu Lan Hạ hạ quyết tâm, đẩy cửa phòng ra.
Lưu Nguyên Hào tựa ở trên giường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-dua-tinh-yeu/165888/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.