Tiếu Dư chạy băng qua rừng, đôi chân không còn cảm giác đau đớn vì sợ hãi và quyết tâm đã lẩn át. Cô nghe rõ từng tiếng lá xào xạc dưới chân, từng nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng âm thanh quen thuộc vang lên giữa khu rừng vắng mới thật sự dẫn lối cô - giọng nói của Chương Hi.
Cô tiếp tục chạy, đôi mắt căng ra giữa bóng tối lờ mờ, cố gắng xác định phương hướng. Chương Hi đâu rồi? Tiếu Dư không dám nghĩ ngợi nhiều, chỉ biết rằng nếu dừng lại, tất cả sẽ kết thúc. Cô phải tìm thấy Chương Hi, người duy nhất có thể giúp cô vượt qua nỗi kinh hoàng này.
Nhưng rồi, một bóng người hiện ra lờ mờ, Tiếu Dư khựng lại. Là Chương Hi hay là kẻ bắt cóc? Cô nín thở, chăm chú nhìn vào ánh sáng ấy, đầu óc bắt đầu quay cuồng với những suy nghĩ. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy toàn bộ cuộc đời mình treo lơ lửng trên lắn ranh mong manh của sự sống và cái chết.
Tiếng bước chân tới gần. Tim Tiếu Dư đập nhanh hơn bao giờ hết. Cô muốn hét lên, gọi tên Chương Hi, nhưng nối sợ khiến cổ họng cô nghẹn cứng. Chỉ khi dáng người mảnh khảnh hiện ra ngày càng rõ, giọng nói quen thuộc mới vang lên:
"Tiếu Dư, là tớ đây!"
Là Chương Hi! Cô thở phào, đôi chân mềm nhũn vì mệt mỏi, nhưng cô vẫn lao tới, ôm chầm lấy người bạn thân.
"Tớ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa..." Giọng cô nghẹn ngào.
Chương Hi vố về Tiếu Dư, nhưng sự lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-dua-danh-cho-tieu-thu/3701180/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.