Cô gái ấy là Dương Hiểu Viện - là vị hôn thê của Chí Minh. Hôn ước của 2 người được định từ nhỏ nhưng hình như cô cảm nhận được chỉ có mình cô thích Chí Minh, còn anh lúc nào cũng lạnh nhạt. Hiểu Viện nhận ra nó nên cô đã cố tình đi du học để xem phản ứng của anh như thế nào nhưng rốt cuộc, cô vẫn chỉ là kẻ đơn phương, tự mình đa tình. Sau ngần mấy năm, cô quay lại, cố tạo bất ngờ cho anh nên tự mình đến bệnh viện, nào ngờ anh lại rất thờ ơ trước sự xuất hiện của cô.
" Anh vẫn chẳng thay đổi so với mấy năm trước nhỉ?"
Nghe câu hỏi của Hiểu Viện, Chí Minh biếng nhác trả lời mà đánh trống lảng:
" Em về từ khi nào vậy? Sao không báo cho anh biết?"
Hiểu Viện biết rằng đó không phải là sự quan tâm mà Chí Minh dành cho cô, chẳng qua anh đang cố làm tròn bổn phận với bố mẹ cô mà thôi. Đúng vậy, nếu như 10 năm trước, bố cô không bị tai nạn và mẹ cô đã đồng ý hiến tim bố cô cho em trai của anh thì có lẽ giờ này, Chí Minh với cô chỉ là người xa lạ. Nhưng biết làm sao đây, cô lại tự đẩy mình vào hố tình, tự mình yêu thầm anh...
" Em muốn tạo bất ngờ cho anh mà." - Cô cố kìm nén giọt nước mắt, gắng tươi cười.
Chí Minh không nhìn cô, tay anh vẫn đang lật từng trang tài liệu:
" Lần sau đừng đến đột ngột thế này, chưa chắc anh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-dua-danh-cho-tieu-thu/3648651/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.