Quả thực ba năm không gặp cô đã thay đổi rất nhiều, nhưng anh vẫn yêu mấy cái tính này của cô chết đi được.
"Đùa như vậy không vui đâu!" "Sao chứ? Nhìn anh mà xem... ghen ra bộ dạng này rồi. Haha..." Bảo My nở nụ cười giòn tan, tay còn khẽ chọt chọt vào mặt anh, véo véo má.
"Nhỡ tên đó đưa em vào phòng thật thì sao?" Đến cuối cùng anh vẫn không thể trách mắng cô được, chỉ có thể lo lắng, quan tâm mà thôi. "Thì em vẫn ngồi đây còn gì! Em đã tính hết rồi, đằng nào anh chẳng cứu được em! Phải không?" Bảo My khẽ đá lông nheo, nở nụ cười vô cùng gợi tình.
"Đêm nay em đừng hòng về nhà!" Duy Thiên cong môi cười, khẽ nói với giọng trầm khàn. Hai cánh tay mạnh mẽ bế người con gái trước mặt tiến lên chiếc giường cách đó không xa...
Đêm đã lan tràn khắp nơi...
Tấm ảnh của Duy Thiên và Bảo My bị một bàn tay to lớn, đầy gân xanh bóp đến méo mó.
"My My! Có lẽ em nên về bên anh rồi!" Giọng nói đầy quỷ dị vang lên trong đêm tối khiến người khác rợn người.
Bảo My lại lần nữa quay lại quán bar.
"My!" Nhìn theo hướng vẫy tay, cô tiến lại gần bàn bartender.
"Có chuyện gì vậy? Sao anh lại gọi em ra đây?" Một ly rượu màu xanh nhanh chóng được đưa ra, cô khẽ gật đầu rồi bắt đầu nhấp mà không hề phòng bị gì.
"Muốn nói chuyện với em." Duy Anh khẽ cười, ánh mắt thâm trầm. "Muốn nói có thể tới nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-dua-cua-dinh-menh/2787004/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.