"Con làm cả nhà lo chết đi được!" Hoàng Tú Linh đi từ cửa phòng bệnh vào, dùng ánh mắt trách móc nhìn con trai, bà khẽ liếc khắp phòng nhưng lại không thấy Bảo My đâu.
"Tiểu My đi lấy nước rồi mẹ." Như nhận ra ánh mắt của mẹ, Duy Thiên lên tiếng, có lẽ mẹ anh đã không còn hiểu lầm Bảo My nữa, cũng đã đến lúc anh rước cô về nhà rồi! Duy Thiên thầm mỉm cười trong lòng: "Hà Huyền Bảo My! Lần này em không thoát khỏi anh đâu?"
"Chúc mừng em trai của anh!" Duy Anh nhẹ nhàng mỉm cười nhìn người em trai trước mặt, ánh mắt có vị sâu xa. "Cảm ơn anh!" Duy Thiên khách sáo đáp trả, từ nhỏ anh và người anh này đã không mấy thân thiết thay vào đó Hồ Quang Hiếu lại khác. Nhiều khi nhìn vào Duy Thiên và Hồ Quang Hiếu giống anh em hơn là Duy Anh.
**
"Mọi người về hết rồi sao?" Bảo My cầm bình nước đi vào. "Dĩ nhiên là hết rồi! Họ không muốn làm bóng đèn." Duy Thiên nhìn Bảo My bằng ánh mắt nhu tình khiến cô có dự cảm không lành. Bảo My lập tức cảnh giác: "Anh nhìn em như vậy là ý gì hả?"
"Tiểu My! Em xem..." Duy Thiên kéo cô lại gần ngồi xuống giường: "... chúng ta trải qua nhiều chuyện như vậy, anh cũng đã vì em mà đỡ đạn, em nghĩ xem... có nên đền đáp anh không đây?" Bảo My không hề nhìn thấy vẻ mặt xảo quyệt của Duy Thiên ngay sau lưng cô. Vì vậy cô vô cùng ngây thơ đáp lại: "Đền đáp gì?"
"Lấy thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-dua-cua-dinh-menh/2786991/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.