Chương 1: Xe buýt
Trong ánh sáng mờ mịt, Chu Diễn đột nhiên bừng tỉnh.
Trước mặt anh là lưng ghế màu lam quen thuộc của chuyến xe buýt số 67, anh dụi dụi mắt, làm sao có thể ngủ được.
Nhìn sang chỗ ngồi bên trái thấy thùng dụng cụ màu đen vẫn còn đó, Chu Diễn thầm thở phào nhẹ nhõm, bên trong là dụng cụ và tài liệu mình tỉ mỉ chọn lựa, nếu lỡ làm mất thì phải mua lại, đây là một chuyện phiền phức.
Mấy ngày hôm trước anh nhận được một công việc hiếm có, làm tạo hình hiệu ứng đặc biệt cho một bộ phim kinh dị, nghe nói còn mời một đại minh tinh.
Tối hôm qua anh thức đêm hoàn thành bản phác thảo, sắp xếp lại dụng cụ và tài liệu cần thiết, sáng sớm hôm nay đã bắt xe buýt chạy đến sân bay.
Đại khái do ngày hôm qua thức suốt đêm, đến nỗi với mơ mơ màng màng ngủ mất.
Tuyệt đối không thể đến muộn!
Trong lòng Chu Diễn yên lặng cầu nguyện, anh có thói quen sờ vào trong túi, rỗng tuếch, bình thường điện thoại đều để ở trong túi, chẳng lẽ trong lúc ngủ đã rơi xuống mặt đất?
Anh ngồi trên ghế cúi đầu khom lưng tìm điện thoại, xe buýt lại một trận xóc nảy, trong nháy mắt, anh nhìn thấy đôi giày của người đàn ông ngồi ghế sau.
Do thói quen nghề nghiệp, anh đối với chất liệu và vải vóc cực kỳ mẫn cảm, chất liệu và vải vóc này, không, phải nói là đôi giày, hiện ra màu bạc sáng bóng đặc thù của kim loại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-vo-han-nguoi-dep-quai-vat/2753560/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.