"Xẹt" Một tiếng nói gọt vỏ vang lên đúng giờ.
Có thể là đã lâu năm không sửa chữa, vị trí lỗ thông hơi truyền đến tiếng lạch cạch do lắc lư, bên ngoài tựa hồ là gió nổi lên, gió va vào trên thủy tinh, phát ra tiếng gào thét ô ô, lá cây đung đưa ào ào, trên mặt đồng hồ có tiếng kim "lạch cạch".
Trong yên tĩnh, tất cả thanh âm đều bị phóng đại vô hạn, bất an giống như một tấm lưới khổng lồ, bao phủ tòa tiểu dương lâu này.
Trong đầu Sa Đường trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ tới, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm quả táo trong tay.
Vỏ có hình tròn và dài hơn.
Nhờ cuộc sống bệnh viện nhàm chán, kỹ thuật cắt táo của anh đã được tăng cấp gấp đôi.
Nhiệt độ trong thư phòng tựa hồ còn đang giảm xuống, mu bàn tay dần dần nổi lên màu xanh tím, đây là biểu hiện của sự lạnh lẽo.
Ngón tay hình như rỉ sét, động một chút cũng thập phần gian nan, nhưng anh không thể đình chỉ động tác, càng ngày càng lạnh, thân thể Sa Đường bắt đầu vô ý thức run rẩy, chóp mũi có chút đỏ bừng, ngón trỏ run rẩy.
Thư phòng là một không gian kín mít, ngoại trừ cửa ra vào, chỉ có một cửa sổ thông gió to bằng bàn tay, theo lý mà nói là không có gió, Sa Đường lại cảm giác được mơ hồ có khí lưu quanh quẩn bên tai.
Trong phòng im ắng, ánh nến lặng lẽ nhảy lên, giống như con mãng vàng vặn vẹo, bóng dáng ném lên tường hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-vo-han-dang-trong-thu-nghiem/2524664/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.