Biểu hiện của Trần Hạ trông rất bình tĩnh, giống như ăn nồi canh xương, không nhìn ra bất kỳ sự khác biệt nào, nhưng Sa Đường vẫn nhạy cảm phát hiện tai người này đã đỏ bừng, dần dần có xu hướng lan về phía má.
Sa Đường vội vàng mang cốc nước đá đưa qua cho anh ta, Sa Đường thích ăn lẩu cùng coca hoặc nước mận chua, nhưng điều kiện không cho phép, cho nên anh liền lấy một bình nước đá lạnh, dùng nó để giải cứu người trước mặt này.
"Đừng ăn nữa, mau nhổ ra!" Sa Đường vỗ vỗ cánh tay Trần Hạ, vẻ lo lắng trên mặt càng thêm rõ ràng.
Nhưng mà Trần Hạ chỉ quật cường lắc đầu, giống như một gã mập mạp ăn vụng sôcôla bị mẹ kêu nôn ra 200 lần, Sa Đường nhiều lần khuyên can cũng vô dụng. Người này cứ như vậy ôm cổ nuốt xuống, tốc độ cực nhanh, Sa Đường thậm chí hoài nghi anh ta căn bản là không nhai.
Trần Hạ chưa bao giờ biết thì ra ớt là thứ đáng sợ như vậy, so với mối tình đầu còn khiến người ta đỏ mặt tim đập, cơ hồ là miếng thịt bò kia chạm vào vị giác, đầu óc anh ta ù một tiếng ch3t máy, đầu lưỡi giống như bị một ngàn cây kim đâm, vừa đau vừa tê dại, thế cho nên anh ta chỉ nhai một chút liền hoảng hốt nuốt xuống.
Anh ta cho rằng nuốt xuống, rời khỏi vị giác hết thảy liền kết thúc, nhưng anh ta đã đánh giá thấp ma lực của ớt, Trần Hạ đột nhiên có thể hiểu được cảm giác bị tiểu đội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-vo-han-dang-trong-thu-nghiem/2524549/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.