Chương trước
Chương sau
Tô Bằng mang theo vài bảo tiêu, vừa đi ra khỏi cửa sắt biệt thự, đang chuẩn bị lên xe, đột nhiên, một tiếng nổ mạnh vang lên, gần như đồng thời, một luồng sóng xung kích lớn mạnh dội tới từ sau lưng Tô Bằng.

Chỗ cửa chính biệt thự Tô Bằng, đã xảy ra vụ nổ cực kỳ mãnh liệt, quả cầu lửa ầm ầm xông lên, vệ sĩ đang mở cửa, thân thể lập tức bị nổ tung thành từng mảnh, mảnh vụn thân thể bắn lên cao, gần như ném bay ba bốn mươi mét.

Mà vài vệ sĩ sau lưng hắn, bởi vì ít nhiều cách cánh cửa còn vài mét, lại thêm được người phía trước cản trở phần lớn sóng xung kích, thân thể không đến mức bị nổ tung thành từng mảnh vụn, có điều cũng có bảy tám người bị sóng xung kích nổ bay như con rối vải, bay ra ngoài mười bảy mười tám mét.

Càng có ba bốn vệ sĩ, tứ chi trên người bắn bay ra ngoài, phảng phất thân thể của bọn họ chẳng khác gì làm từ rơm rạ.

Bọn người Tô Bằng, thì lại cách chỗ vụ nổ khá xa, sau lưng Tô Bằng, đi theo hơn mười vệ sĩ, sóng xung kích bị bọn họ cản lại hơn nửa, Tô Bằng chỉ là bởi vì nổ mạnh, bị sóng xung kích phía trước dội tới lảo đảo bốn năm bước.

Vệ sĩ của Mỹ Lâm, rèn luyện nghề nghiệp hết sức ưu tú, khắc đầu tiên nghe thấy tiếng nổ mạnh vang lên, lập tức dùng thân thể làm lá chắn, người sau nối người trước nhào về phía Tô Bằng, gần mười vệ sĩ, bao bọc vây quanh Tô Bằng, đồng thời kéo Tây phục màu đen, che chắn thành một khối cầu màu đen, khiến Tô Bằng tránh khỏi tấn công của súng bắn tỉa.

Ngoài ra vài vệ sĩ bị thương tương đối nhẹ, lập tức móc súng ra, bắt đầu cảnh giới bốn phía, hơi có chút gió thổi cỏ lay, không cần hoài nghi, bọn họ lập tức sẽ nổ súng.

Lúc này, ngoại trừ vệ sĩ, chỉ có mỗi Hoắc Lâm, vẫn còn đang mơ màng, không biết xảy ra chuyện gì.

Hoắc Lâm xách cặp tài liệu, đôi mắt một mảnh mờ mịt, lỗ tai của hắn còn bị sóng âm của vụ nổ ầm ầm rung động, không ngừng ong ong, cái gì cũng không nghe thấy, ý thức của hắn cũng bắt đầu có chút mê muội, mơ màn nhìn bầu trời, không biết nên làm gì, xảy ra chuyện gì.

Mãi đến khi một vệ sĩ không nhìn thấy, bổ nhào về phía trước, đè hắn ngã xuống đất.

Tô Bằng được vệ sĩ vây xung quanh, khôi phục lại rất nhanh, mặc dù hắn cũng bị sóng âm vụ nổ chấn động màng tai, nhưng dù sao hắn cũng mang nội công trong người, cường độ thân thể không phải người thường có thể so sánh được.

Hắn ra sức tách vệ sĩ ra, một bên hô lớn:

“Tránh ra! Tránh ra! Đừng trông chừng ta! Đi bắt người đi!”

Những vệ sĩ kia không nghe theo Tô Bằng, Tô Bằng tức giận trực tiếp thi triển nội công, đẩy ngã không ít vệ sĩ, mới thoát thân từ trong đống vệ sĩ kia.

“Mặc kệ ta! Lái xe! Đuổi theo chiếc Toyota kia! Biển số xe 8K3691!”

Tô Bằng lúc này đôi mắt hằn đỏ, hắn tóm lấy cổ áo một vệ sĩ, không ngừng quát mắng hắn.

Vệ sĩ này bị Tô Bằng tóm đến nỗi không thở được, mãi đến khi Tô Bằng hất hắn ra, hắn mới kịp phản ứng, sau đó quát hai vệ sĩ khác, ba người nhanh chóng khởi động ô tô bên ngoài, dọc đường lớn đuổi theo chiếc ô tô kia.

Còn Tô Bằng, lúc này đôi mắt đỏ ngầu hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa chính biệt thự của mình, đã bị hủy diệt toàn bộ, có điều đối phương sử dụng cũng không phải nổ mạnh khắp bốn phía, mà là loại bom định hướng uy lực, đối với phần chính biệt thự sức sát thương không lớn như tưởng tượng.

Có điều vệ sĩ mở cửa, lại không may mắn như thế.

Vệ sĩ phụ trách mở cửa, tìm kiếm thiết bị nghe trộm kia, đã bị nổ thành mảnh vụn, các bộ phận thân thể bắn ra mọi nơi trong phạm vi một trăm mét, ở bên cạnh Tô Bằng không xa, vừa mới có một cánh tay rơi xuống từ trên bầu trời, không biết có phải của hắn hay không, ngoài ra ruột gan bị nổ tung kia, lại càng rơi rụng khắp mọi nơi.

Vài vệ sĩ sau lưng hắn đã đỡ hơn đôi chút, nhưng cũng chỉ là tốt hơn một chút so với xương cốt vỡ vụn mà thôi, mấy người bị nổ xa hơn mười mét, có hai người đã nằm im trên mặt đất không chút động tĩnh, nhìn phần đầu của bọn họ, hẳn là đã không còn sống nữa, còn một người khác, lại ôm đùi kêu rên... Bắp đùi của hắn đứt tận xương, đã bị nổ bay.

Ngoại trừ bốn năm quỷ xui xẻo này, còn có sáu bảy người khác, hứng chịu thương tổn mức độ khác nhau, bị thương ít nhất, là mười vệ sĩ và Hoắc Lâm đi theo Tô Bằng ra ngoài.

Tô Bằng lúc này cảm giác, cơ bắp trên cánh tay mình không khống chế được mà tự động run rẩy, đây không phải sợ hãi, mà là tức giận, khó lòng có thể ngăn cản phẫn nộ.

Nếu không phải là hắn cảm giác được chuyện có chút quái dị, người mở cửa có lẽ chính là mình, mặc dù hắn có nội công hộ thể, nhưng sức nổ mạnh thế này, không nổ tung mình thành từng mảnh, cũng đã là may mắn lắm rồi, hậu quả tốt nhất, cũng trọng thương tàn phế.

Tô Bằng phẫn nộ, trực tiếp đi qua, đem vệ sĩ nằm đè lên trên người Hoắc Lâm trực tiếp kéo dậy ném tới đằng sau, sau đó một phen kéo Hoắc Lâm.

“Điều tra cho ta! Tra cho ra là ai làm! Cho dù phải tốn bao nhiêu tiền đi nữa!”

Tô Bằng kéo cổ áo Hoắc Lâm, quát hắn.

Hoắc Lâm vẻ mặt mờ mịt, trong lỗ tai hắn, vẫn còn tiếng ong ong vang dội.

Tô Bằng nhìn thấy bộ dáng của hắn, cũng nghĩ đến thính lực Hoắc Lâm đã bị tổn thương, hai tay Tô Bằng che lỗ tai của hắn, sau đó ra sức vỗ một cái.

Một luồng nội lực dâng lên từ lỗ tai Hoắc Lâm, trong nháy mắt khiến màng nhĩ của hắn trở nên bình thường.

“Điều tra ra, là ai muốn giết chết ta! Bất luận tốn bao nhiêu tiền!”

Tô Bằng hai tay giữ chặt đầu của Hoắc Lâm, nói với hắn.

Lúc này, Hoắc Lâm mới dần dần tỉnh táo lại, mờ mịt gật đầu, nói:

“Vâng, vâng!”

Lúc cảnh sát đi đến đây, đã là mười lăm phút sau.

Bảy tám chiếc xe cảnh sát đi đến nơi này, người dẫn đội, vừa vặn lại chính là cảnh sát trưởng Thụy Ân kia.

Cảnh sát trưởng Thụy Ân đi vào hiện trường, nhìn thấy biệt thự Tô Bằng một mảng lộn xộn, sắc mặt lập tức trở nên có chút biến thành màu đen.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.