Bây giờ ông nội mình mất đi ý thức, nhưng có thể là đột quỵ, đủ loại chứng bệnh tạo thành, duy trì liên tục một thời gian ngắn, đợi đến khi những nhân vật lãnh đạo cấp cao kia dần dà không còn chú ý đến nữa, đối phương có thể ra tay với ông nội của mình!
Còn mình, phải hành động trước đối phương.
Nếu chỉ dựa vào mỗi mình mình, e rằng thực lực không đủ, nhưng nếu như có thể thông thiên, liên lạc với người kia, vậy thì...
Chỉ là, làm sao liên lạc được, là vấn đề kỹ thuật.
Tô Bằng dựa vào thủ đoạn của mình, nhất định là không thấy được người kia, đừng nói những tài liệu kia, bản thân muốn gặp hắn ta, nghĩ cũng đừng nghĩ, bảo vệ cấp quốc gia, không biết giữa mình và người kia có bao nhiêu chướng ngại.
Nhưng mà thủ đoạn gián tiếp, bản thân cũng không dám sử dụng, bởi vì mặc dù người kia căn bản không thể có vấn đề, nhưng ai dám khẳng định, người bên cạnh người kia sẽ không có vấn đề?
Nhân viên bảo an, thư ký bên cạnh, cảnh sát, bác sĩ, y tá...
Trong đám người có thể tiếp cận người kia, ai biết có người của đối phương hay không?
Cho nên Tô Bằng phải tự mình gặp được người kia, mới có thể nói chuyện này ra.
Cái này xuất hiện một cặp mâu thuẫn, chính là: Tô Bằng, bây giờ cơ bản tương đương người thường hoặc là đào phạm, còn bên cạnh người kia, lại không rõ được kẻ địch sắp xếp bao nhiêu thế lực đối địch, cho nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tu-vong-luan-hoi/3250234/chuong-370-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.