“... Bây giờ người đứng đầu công ty Lôi Đốn, đã đổi thành cháu gái của Mạn Sâm Lôi Đốn, Âu Nhã Ny Lôi Đốn.”
Cổ Tư Đinh nói với Tô Bằng.
“Cháu gái của hắn? Hắn không có người thừa kế nào khác sao?”
Tô Bằng nghe thế, cảm thấy kỳ quái, hỏi Cổ Tư Đinh.
“Mạn Sâm Lôi Đốn có hai đứa con trai, có điều ta đã từng nói rồi lúc trước hắn từng gặp phải ám sát, lần ám sát đó thật ra gần như đã đạt được mục đích, Mạn Sâm bị trúng bốn phát súng vào người, thiếu chút nữa đã chết, còn hai đứa con trai của hắn, cũng ở cùng một địa điểm gặp phải tấn công, một người không may bị bắn trúng đầu, người con lại bây giờ vẫn còn nằm liệt ở trên giường, cột sống bị trúng hai phát súng, đời này khó có thể đứng lên được.”
“Người còn lại, chỉ là đời thứ ba của nhà Lôi Đốn, hai đứa con trai của hắn để lại hai đứa cháu nội và một đứa cháu gái cho Mạn Sâm Lôi Đốn, có điều Mạn Sâm Lôi Đốn giống như yêu mến cháu gái của hắn, ừm, thật ra ta cũng từng gặp nàng trong buổi họp giám đốc, là một cô gái rất có phong cách của ông nội, rất có nguyên tắc, cũng rất cứng rắn, chỉ là quan hệ với hai người anh họ cũng không tốt mấy.”
Cổ Tư Đinh giải thích với Tô Bằng.
Nghe thế Cổ Tư Đinh giải thích, Tô Bằng chợt nhớ tới ở buổi đấu giá trong trò chơi gặp phải Quách Phi Di kia, Âu Nhã Ny Lôi Đốn này dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tu-vong-luan-hoi/3250222/chuong-364-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.