“Ngươi đây cũng là tội gì, còn nhiều thời gian..."
Tô Bằng nhìn thấy vậy, bất giác thở dài một tiếng, hắn thấy đôi môi của cô gái kia hé mở, tựa hồ muốn nói gì đó, liền lập tức ngồi xuống, nói với thiếu nữ này:
“Ngươi có điều muốn nói sao? Ta sẽ tận lực giúp ngươi hoàn thành."
“Bảo hộ... Hiểu Tùng... Báo thù..."
Đôi môi cô gái rung động, nói ra sáu chữ nhỏ như tiếng muỗi.
Tô Bằng nhìn ánh mắt thiếu nữ này mang theo chờ đợi, nhẹ gật đầu, nói:
“Ngươi an tâm đi."
Thiếu nữ lúc này mới giống như là đã giải quyết hết tâm sự, khóe miệng lộ ra một chút mỉm cười, sau đó ánh mắt triệt để mất đi thần thái, chậm rãi khép lại.
"Ài.."
Tô Bằng thở dài một tiếng. Người thiếu nữ này cũng là hết sức can trường, bị phụ tử Chúc Thế Hữu vũ nhục như thế, sợ là đã sớm không muốn sống nữa, mình xuất hiện lại nói cho nàng biết Mục gia còn có hậu nhân, nàng cuối cùng đã giải quyết được tâm tư, sợ là lúc lấy thanh chủy thủ đã một lòng muốn tìm chết.
Nhìn thoáng qua ba cỗ thi thể ở đây, Tô Bằng thở dài một tiếng, hắn chắc chắn không thể mang theo thi thể của tỷ tỷ Mục Hiểu Tùng trở về hành y đường. Mà nếu để toàn bộ thi thể ở chỗ này, thi thể của nữ hài tử này có lẽ sẽ bị quân Lương Châu chạy đến đây vũ nhục mất. Nghĩ đến đây, Tô Bằng từ trong túi Càn Khôn của mình, lấy ra hai chai dầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tu-vong-luan-hoi/3250180/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.