Chương trước
Chương sau
Tô Bằng nghe xong lời của Thi Thanh, khẽ cười một tiếng, nói:

"Nếu lời ngươi nói là thật, vậy không thể không lưu ngươi lại thêm một thời gian nữa, có điều ngươi không nên xuất hiện nhiều. sẽ khiến ta khó chịu, tạm thời phong ấn ngươi trong ngọc bội vậy."

"Tạ ơn chủ thượng... Tạ ơn chủ thượng không giết!"

Thi Thanh cơ hồ như bật khóc, ở trong không gian ngọc bội không ngừng quỳ lạy dập đầu.

Tô Bằng sử dụng một chút linh lực không gian, khiến Thi Thanh bị giam hãm ở bên trong, không thể ra.

Làm xong hết thảy, Tô Bằng mới bắt đầu cẩn thận tiêu hóa tin tức lấy được vừa rồi.

"Thi Thanh nói, quyền pháp của hắn là học được từ trên một miếng sắt?Theo miêu tả của hắn, miếng sắt kia cùng mình miếng sắt mình dùng để luyện Phong Vân Nhất Đao là cùng một loại, trước kia nhị sư huynh đã nói qua, hình như nó gọi là Tứ Nguyên Hắc Thiết lệnh?"

Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, có điều hắn cũng không sốt ruột, Thi Thanh nói vật kia nằm trong kho bí mật của ngân hàng tư nhân Trung Châu, bản thân bây giờ cũng không gấp gáp đi Trung Châu làm gì, đến lúc đó có cơ hội lại đi cũng không sao.

Mà ngay lúc này, Tô Bằng chợt nghe sau lưng có người gọi mình, quay đầu lại thì thấy vẻ mặt tươi cười đê tiện của Phong Thiếu Vũ đang tiến đến gần mình.

"Đại thổ hào! Hôm nay lại tới nữa?"

Phong Thiếu Vũ chào hỏi Tô Bằng, xưng hô chẳng ra gì cả.

Tô Bằng khẽ cười cười, cũng không thèm để ý, nghênh đón nói:

"Vừa hay ta đang tìm ngươi đây."

"Không phải chứ! Tìm ta? Ta đây nổi tiếng vậy sao?"

Phong Thiếu Vũ nghe xong, bộ dạng có chút thụ sủng nhược kinh, bản thân hắn hết sức rõ ràng về đức hạnh của bản thân, bình thường người khác thấy hắn đều trốn mất tăm, hôm nay cư nhiên lại được người khác tìm...

"Chớ nghĩ nhiều, tìm ngươi, ta nhớ ngươi đã nói chủ nhân tòa nhà cùng ngươi là bằng hữu, vừa lúc ta phải làm một nhiệm vụ, chủ nhân tòa nhà này có thể là NPC liên quan liên quan nhiệm vụ. Ta muốn hỏi ngươi chủ nhân tòa nhà này đâu rồi?"

Tô Bằng nhìn Phong Thiếu Vũ hỏi.

"Cái này à, thật đúng là! Chủ nhân tòa nhà này mặc dù là NPC, có điều rất hay nói chuyện nghĩa khí. Lúc trước ta chỉ cùng hắn đi thanh lâu chơi gái vài lần đã nhớ kỹ ta, còn anh của ta lại khiến ta tìm một nơi an toàn có thể tổ chức buổi đấu giá, ta đang đau đầu chuyện này bèn tìm hắn tán gẫu,, hắn liền đáp ứng cho ta mượn tòa nhà sử dụng ba ngày, còn bản thân hắn thì đến nhà thân thích ở Lâm Y thành ở mấy ngày. Ngươi nói coi, NPC như vậy có đáng được coi trọng không cơ chứ!"

Phong Thiếu Vũ nghe xong, khoe khoang với Tô Bằng chuyện hắn đắc ý nhất.

"Đáng để coi trọng, thật đáng..."

Tô Bằng nói, trong lòng lại tràn ngập hồ nghi, nghe Mục Hiểu Tùng nói trang chủ Mục gia trang kia là một kẻ hoành hành bá đạo. Nhiệm vụ hết sức khó khăn này sao có thể dễ dàng nói cho người khác mượn thì liền cho mượn?

"Vẫn có cảm giác rằng có âm mưu gì đó..."

Trong lòng Tô Bằng thầm suy nghĩ, chẳng qua Phong Thiếu Vũ cùng mình cũng không thân thiết gì, cũng không dư công nhắc nhở hắn.

Còn Phong Thiếu Vũ còn đang rất cao hứng, nói:

"Nhưng mà Phong Thiếu Vũ ta là ai chứ? Ta có thể để cho bằng hữu chịu thiệt thòi sao? Không nói hai lời, chi ra năm trăm lượng hoàng kim từ trân bảo hội cho bằng hữu kia, coi như phí sử dụng tòa nhà, thế nào, ta có đáng được coi trọng chứ?"

"Phụt..."

Tô Bằng nghe xong, thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Cũng không biết vị Phong đại thiếu gia này có biết giá cả hoàng kim bây giờ hay không, một trăm lượng hoàng kim trong hiện thực chính là trên dưới mười triệu, năm trăm lượng chính là năm mươi triệu, một khoản tiền như vậy cho dù là trong trò chơi hay là trong hiện thực cũng đều đủ để mua hai cái chỗ ở này của trang chủ, vậy mà vị nhân huynh này cũng chỉ dùng để trả phí thuê ba ngày...

"Thật đúng là bại gia tử mà..."

Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, chẳng qua không cần nói ra, chỉ cười ha ha phụ họa.

"Đúng rồi, ngươi có thể an bài đồ đạc của ta đấu giá sao? Trên người ta có mấy thứ đồ vật này nọ, muốn bán đấu giá."

Tô Bằng bỗng nhiên nghĩ đến trên người mình còn có mấy thứ đạo cụ định bán đấu giá, bèn nói với Phong Thiếu Vũ.

"Được thôi. Anh của ta còn sợ đồ vật bán đấu giá quá ít, mọi người không hài lòng đấy... Có điều nói rõ trước, buổi đấu giá lần này chỉ đấu giá hững thứ giá trị trên ba trăm lượng hoàng kim, giá cả thấp chúng ta cũng không thu."

"Yên tâm đi."

Tô Bằng nói, vừa nói xong cũng cáo lỗi một tiếng, nói là ra ngoài lấy đồ vật này nọ để Phong Thiếu Vũ đi ra sau hội trường chờ mình.

Sau đó Tô Bằng ở sân buổi đấu giá dạo qua một vòng, lấy ra những vật hắn muốn bán đấu giá.

Sau khi nhìn thấy Phong Thiếu Vũ ở hậu viện, người này kêu một tiếng:

"Nhanh như vậy?"

Có điều hắn cũng chẳng dây dưa cùng Tô Bằng, nói:

"Đi cùng ta đăng ký, có điều phải nói rõ, ta chỉ có thể giúp ngươi lấy một số thứ tự tham gia đấu giá. Phí làm thủ tục 15% không thể thiếu, dù không bán được cũng phải nộp 5% giá quy định, không phải ta không giúp, nhưng đây là qui định của anh trai ta."

"Sẽ không để ngươi khó xử."

Tô Bằng vỗ vỗ ờ vai của hắn, gật đầu nói, sau đó đem bảo kiếm thuộc tính hàn băng của mình, còn có loan câu cùng với cùng với loan đao trong suốt thu được từ chỗ Thánh nữ Lãnh Sương Nguyệt của Ma Môn đăng ký tham gia đấu giá.

Bảo kiếm thuộc tính hàn băng được Tô Bằng định giá bốn trăm lượng, loan câu thì người không biết chắc chắn sẽ không mua, người muốn mua thì dù có đắt cũng sẽ mua, cho nên định giá tương đối cao, sáu trăm lượng hoàng kim.

Về phần loan đao của Lãnh Sương Nguyệt, Tô Bằng nghĩ nửa ngày rồi lại suy nghĩ một lát dựa theo dựa theo đẳng cấp võ công của Lãnh Sương Nguyệt cùng với đặc tính loan đao này thì cũng không thể rẻ được nên đăng ký một hai ngàn lượng hoàng kim, người nào biết hàng nhất định sẽ mua bằng được, còn không ai mua cùng lắm thì trả chút ít phí vậy.

Làm xong những thứ này, buổi đấu giá hôm nay cũng mau chóng bắt đầu rồi.

Tô Bằng nhìn hội trường một chút, người tới hôm nay còn nhiều hơn ngày hôm qua mười mấy hai mấy người, hẳn là hôm nay thiên tài tới Lương Châu, hòn non bộ trong sân không biết được vị lực sĩ nào dọn đi rồi, chung quanh hồ nước cũng đặt ghế ngồi, nhiều hơn hai mươi người, ngược lại cũng được rộng rãi hơn chút.

Mà Từ Khản ngày hôm qua bị mình cướp đi mấy thiếu niên giờ cũng tới rồi, chính là cho dù ai nhìn qua hắn cũng có thể nhìn ra sắc mặt hắn kém vô cùng, hình như vô cùng tức giận nhưng lại không có chỗ phát tiết.

"Người này thế nhưng thật kiên nhẫn, nguồn cung cấp đều bị ta cướp nhưng vẫn tham gia buổi đấu giá."

Tô Bằng nhìn người này, khóe miệng khẽ mỉm cười. Tô Bằng cũng không chú mục nhìn người ta, ngồi xuống vị trí của mình chờ đợi buổi đấu giá bắt đầu.

"Chào mọi người, ha ha, hôm nay thật có nhiều người mới... Vậy ta giới thiệu bản thân mình một lần nữa, ta là Tư Kỳ, là người chủ trì buổi đấu giá. Được rồi, hôm nay cũng không nhiều lời nữa, buổi đấu giá chính thức bắt đầu."

Tư Kỳ vừa nói xong, phía sau có người nâng mâm gỗ chứa vật phẩm đấu giá, Tư Kỳ chỉ tay vào vật phẩm đấu giá nói:

"Cái này là..."

Tô Bằng ở dưới xem buổi đấu giá, hôm nay cùng ngày hôm qua khác biệt không nhiều, chỉ là vũ khí ít đi nhiều, hôm nay vật phẩm đấu giá phần lớn là một số bảo vật hiếm quý và đạo cụ có đặc thù công hiệu vật phẩm trang sức.

Đấu giá tiến hành không nhanh không chậm. Rất nhanh sau, Tô Bằng thấy hai kiện binh khí của mình đã được mang ra.

Bảo kiếm thuộc tính hàn băng được một người chơi nữ dùng bốn trăm năm mươi lượng hoàng kim mua lấy, giá tiền này cùng với giá Tô Bằng mong muốn khá tương đương.

Còn thanh loan câu sắc bén kia vượt ngoài dự liệu của Tô Bằng, tại đây có hai người chơi sử dụng loan câu, bình thường loại vũ khí này tương đối ít thấy, phẩm cấp cao càng ít, thanh loan câu ngày là Bạch Ngân Cấp. Hai người không ngừng nâng giá vật phẩm, cuối cùng bán được chín trăm năm mươi lượng hoàng kim, được bán cho người chơi lông mi rất dày.

Tô Bằng cảm giác thế này đã vượt qua bản thân mình mong muốn rất nhiều, loan đao còn lại kia, mặc kệ giá cả thế nào thì buổi đấu giá lần này cũng rất đáng giá.

"Vật phẩm đấu giá tiếp theo là do người chơi cung cấp, đây là một thanh loan đao trong suốt, sắc bén vô cùng. Vừa rồi được người giám định có chuyên môn giám định qua, loan đao này có thể chém đứt được vũ khí bằng bạc cấp thấp. Hơn nữa đối với đạo cụ bằng bạc cao cấp và trung cấp cũng có thể tạo thành tổn hại nhất định, bản thân nó cũng không tổn thất gì, bước đầu phán định vũ khí này phải trên mức vũ khí trung cấp kim sắc, hẳn là cấp bậc còn cao hơn nữa... Giá quy định của vũ khí này là hai ngàn lượng hoàng kim, có ai muốn ra giá cao hơn không?"

Vừa nói xong

liền vén mảnh vải đỏ trên khay sau lưng ra, làm thanh loan đao kia được lộ ra.

"Vụt!"

Ngay khi Tư Kỳ vén mảnh vải đỏ đang phủ trên thanh loan đao lên, trong đám người chơi ở dưới thậm chí có hai người đồng thời đứng lên, còn có một người phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

"Sao thế này? Bọn họ biết vật này?"

Tô Bằng nhìn hai người chơi khác thường kia,, còn có người trong đấu giá sợ hãi kêu lên, bất giác nhíu mày.

"Ha ha, hình như có vị bằng hữu quá mức kích động, chẳng qua muốn có vũ khí này thì phải theo như quy củ ấn định mà ra giá."

Tư Kỳ ở trên đài đấu giá, nét mặt tươi cười xinh đẹp nói.

"Hai ngàn năm trăm lượng!"

Thanh âm nàng vừa dứt đã có người giơ tay lên ra giá.

"Hai ngàn bảy trăm lượng!"

"Ba ngàn lượng!"

Dưới đài lập tức có người bắt đầu ra giá.

Tô Bằng chau mày.

Giờ phút này hắn không phải lo lắng giá bán vật này quá thấp, mà là hiện trường có chút khác thường, mấy người chơi ra giá này hình như không chỉ biết được đây là vũ khí tốt mà còn nhận ra lai lịch của nó.

"Sẽ không phải là đem bảo bối bán rẻ đi chứ!"

Trong lòng Tô Bằng thầm suy nghĩ, âm thầm quan sát những người chơi đang ra giá.

Hắn chợt phát hiện, mấy kẻ này thế nhưng lại dường như cùng chung đặc điểm là đều mặc áo đen, trong năm người ra giá thì đã có đến bốn người mặc đồ đen.

Mà quan sát khí chất của bọn hắn, năm người này hoặc là có chút tà mị, hoặc là nhìn qua rất cổ quái, hai người chơi nữ, thoạt nhìn so với người chơi khác xinh đẹp và quyến rũ hơn một chút, cũng không biết có phải là bản thân cảm giác sai hay không:

"Hừ! Sao nhìn thế nào cũng thấy mấy kẻ này không phải người trong chính đạo?"

Tô Bằng, trong lòng thầm nghĩ.

Lúc này, giá tiền loan đao kia sau khi được mấy người thay nhau nâng giá, rất nhanh đã đạt tới mức tám ngàn lượng hoàng kim, hơn nữa mấy người phía dưới tựa hồ cũng không có xu thế đình chỉ đấu giá.

Bây giờ không riêng gì, ngay cả người chơi bình thường cũng đều cảm giác được thanh loan đao này nhất định có điểm bất thường.

Bầu không khí có chút quỷ dị, người chơi toàn trường đều lẳng lặng quan sát đấu giá, còn năm sáu người chơi không giống nhân sĩ chính phái kia xem ra cũng không ngừng ra giá, có vài người chóp mũi cũng đã đổ mồ hôi, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn không từ bỏ đấu giá, cơ hồ là người bên cạnh vừa ra giá mới, bọn họ liền tiếp tục tăng thêm.

"Cuối cùng là chuyện gì vậy?"

"Thanh loan đao kia rốt cuộc là gì? Không phải Chỉ là một thanh vũ khí kim sắc sao? Sao lại có nhiều người tranh đoạt như vậy?"

"Chẳng lẽ loan đao kia ẩn tàng bí mật gì?"

Suy nghĩ này không ngừng luẩn quẩn trong đầu người chơi ở hội trường.

Tô Bằng xem mà chân mày cũng nhíu lại, giá tiền loan đao không đến hai phút đã được nâng lên một vạn ba ngàn lượng hoàng kim.

Thế nhưng khuynh hướng nâng giá vẫn còn tiếp tục, chưa hề có dầu hiệu dừng lại!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.