Nói xong, Tô Bằng tay cũng không ghét bỏ đầu tên ăn mày này dơ dúa, đặt lên trên đầu hắn.
Tên ăn mày mờ mịt khó hiểu, có điều đột nhiên, trong lòng của hắn giống như nhận được rất nhiều tin tức.
“Ôi da!”
Tên ăn mày cảm giác được, không khỏi kêu lên.
“Đừng có kháng cự, mở rộng cửa lòng cảm giác thứ ta đang truyền đến.”
Tô Bằng nói với tên ăn mày.
Tên ăn mày ngây ngốc đứng sững tại chỗ, không bao lâu, giống như biết được một chút gì đó.
Tô Bằng nhìn bộ dáng của hắn, khẽ gật đầu, thu tay về.
“Thế nào? Cảm giác được thứ ta truyền vào người ngươi không?”
Tô Bằng hỏi tên ăn mày.
Tên ăn mày đầu tiên là sửng sốt ngây ngốc, sau đó qua một hồi lâu, mới giật mình hồi phục lại.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Tô Bằng, đột nhiên khác hẳn, nước mắt cuồn cuộn trong mắt, sau đó đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tô Bằng, nói:
“Sư phụ xin nhận một lạy của tiểu nhân!”
Tô Bằng nghe thấy xưng hô thế này, không khỏi ngạc nhiên.
Hắn vừa rồi, chỉ là chỉ là đột nhiên tâm huyết dâng trào, hắn lường trước tên ăn mày này có lẽ không biết chữ, cho nên trực tiếp sử dụng Đồng Tâm thuật, đem một phần thuyết văn viết chữ truyền cho tên ăn mày này, lại truyền thêm một số khẩu quyết toán học.
Như vậy về sau, tên ăn mày này trực tiếp có năng lực đọc sách viết chữ.
Mặc dù đây là sử dụng Đồng Tâm thuật truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tu-vong-luan-hoi/3250144/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.