“Cái này... Nói đến đúng là yêu cầu quá đáng.”
Tôn Nhất Hao nghe thế, hơi có vẻ xấu hổ, ho khan một tiếng nói:
“Có một số việc mong Tô lão đệ giúp đỡ.”
“Nói rõ tình hình cụ thể xem nào.”
Tô Bằng khẽ gật đầu, hắn vừa rồi nghe Tôn Nhất Hao nói nhăng nói cuội, cũng cảm giác đối phương có chút mục đích, xem ra là yêu cầu mình.
“Là như thế này... Tô lão đệ, ngươi cũng biết, địa bàn của Từ Hàng Tĩnh Trai, trên giang hồ được xem như là một bí mật, mọi người đều biết bọn họ chắc chắn phải sinh sống ở nơi nào đó, nhưng không biết đó là nơi nào.”
“Có điều... Một người bạn của vi huynh, may mắn tình cờ, đã tìm được một nơi nghi ngờ là địa bàn của Từ Hàng Tĩnh Trai.”
“Cho nên...”
“Hửm?”
Tô Bằng nghe thế, nhíu mày, hắn nhìn về phía Tôn Nhất Hao nói:
“Tôn huynh, lá gan ngươi cũng quá lớn rồi, ngươi chẳng lẽ là muốn tìm người, đụng đến cả địa bàn của Từ Hàng Tĩnh Trai, đoạt lấy Đại Thế Kinh kia?”
“Khụ khụ.”
Tôn Nhất Hao nghe thế, không khỏi ho khan hai tiếng, che giấu xấu hổ, đợi khi tiếng ho lắng xuống, hắn hít sâu một hơi nói:
“Thật ra vốn không phải như vậy, tình hình thực tế là ta có một bằng hữu vô cùng tốt, nhưng không biết nguyên nhân gì đắc tội Từ Hàng Tĩnh Trai, bị các nàng bắt nhốt, bằng hữu kia của ta tuổi tác không lớn lắm, đang độ chính trực thanh xuân, ta không đành lòng nhìn nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tu-vong-luan-hoi/3250138/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.