Chương trước
Chương sau
Đồng Thi cảm ứng được mệnh lệnh của Tô Bằng hạ đạt, gào rú chạy như điên ra ngoài trấn Phù Lăng.

Tô Bằng cỡi ngựa, theo ở phía sau, hắn không dám rời khỏi Đồng Thi quá xa, bây giờ tình huống Đồng Thi không phải quá tốt, nếu rời khỏi Đồng Thi quá xa, có lẽ sẽ mất đi khống chế với nó.

Mà trong lầu hai của khách sạn Phù Lăng phía sau, những hộ viện Cao gia kia mới kịp phản ứng, không ngừng có người hô to gọi nhỏ, người bị thương đang rên rỉ, đầy lâu đều là máu chảy tay cụt, trong lúc nhất thời ngược lại không có ai đuổi theo.

...

Tô Bằng đi theo Đồng Thi, chạy chừng nửa giờ, tốc độ của Đồng Thi mới từ từ chậm lại.

Lúc này, trời đã gần tối.

Tô Bằng vuốt quan tài đồng trên ngực mình, cảm ứng trên người Đồng Thi truyền đến, so với vừa rồi mạnh hơn không ít.

"Xem ra là máu chó đen khô rồi, mới có thể tăng cảm ứng, mà Đồng Thi uống máu, cũng gần nửa tiếng, tình huống tốt hơn chút."

Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ.

Lúc này, hắn mới có cơ hội, quan sát thử hoàn cảnh chung quanh.

Đồng Thi cùng Tô Bằng chạy nửa tiếng, cũng chạy ra hai ba mươi dặm, đã sớm ra địa giới trấn Phù Lăng, mà phía trước, có một rừng cây, Tô Bằng nhìn lại, có thể thấy sóng sáng lăn tăn, ở trong rừng cây đằng kia, còn có một hồ nước không tính quá nhỏ.

"Có nước là tốt rồi."

Tô Bằng thấy, trong lòng cảm giác yên ổn hơn chút, hắn hạ mệnh lệnh cho Đồng Thi đang chạy trốn, khiến Đồng Thi thả chậm tốc độ, chạy tới hồ nước kia.

Tô Bằng một người một con ngựa một thi, cứ như vậy tiến vào trong rừng cây này.

Trong rừng cây, quả nhiên có một hồ nước. Diện tích không tính quá nhỏ, hơn nữa hồ nước thoạt nhìn cũng rất trong.

Tô Bằng thấy thế, khẽ gật đầu, hạ đạt mệnh lệnh cho Đồng Thi:

"Đồng Thi, tiến vào trong hồ nước!"

Đồng Thi lúc này, đã yên ổn không ít, chẳng còn táo bạo, lại không có những sự vụ khác có chứa huyết khí ảnh hưởng nó, nó liền như vậy đi thẳng vào trong hồ nước.

Tô Bằng cũng không sợ Đồng Thi sẽ bị chết đuối trong hồ nước. Từ sau khi biến thành cương thi, Đồng Thi đã không cần việc hít thở, nó trong nước, gần như có thể mấy ngày mấy đêm không dùng đến, căn bản không cần lo lắng.

Thân thể Đồng Thi cực nặng, tác dụng của sức nổi hồ nước đối với nó không lớn, nó cứ như vậy chìm vào trong nước, rất nhanh chìm xuống đáy hồ.

Tô Bằng cảm giác được, máu chó đen trên người Đồng Thi ảnh hưởng mình điều khiển nó, dần dần tiêu tán ở trong hồ nước, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Hồ nước này không tệ, đã có thể tẩy trừ máu chó đen trên người Đồng Thi, còn có thể khắc chế bạo động sau khi Đồng Thi vừa dùng huyết thực."

Tô Bằng cảm giác tình huống Đồng Thi, trong lòng thầm nghĩ.

Nghĩ vậy, hắn nhìn thoáng qua rừng cây này, ở đây coi như u tĩnh, không thấy có dã thú, xem như là nơi khá yên lặng.

"Tối nay tìm không ra khách điếm. Ở chỗ này ở một đêm vậy, dù sao tí nữa có thể logout. Giấu Đồng Thi ở dưới đáy hồ, cũng không sợ bị người tìm ra."

Tô Bằng nghĩ như vậy.

Đang nghĩ ngợi, Tô Bằng đột nhiên nhíu mày, bởi vì hắn nhạy cảm nghe được, từ phương hướng trấn Phù Lăng, có mấy thớt khoái mã đang chạy về phía này.

"Là người trấn Phù Lăng đuổi tới sao?"

Tô Bằng nghĩ, nhưng lập tức cảm giác không đúng.

"Trấn Phù Lăng những hộ viện Cao gia kia, không có lá gan này, vừa rồi bị giết bảy tám người, đã lại hung hãn không sợ chết đuổi theo... hẳn là những người khác?"

Lúc trong lòng Tô Bằng suy tư, cách đó không xa đã xuất hiện mấy thớt khoái mã, lao đến rừng cây nhỏ này.

Đang lúc Tô Bằng lo lắng là tạm thời che dấu hay là nghênh đón, chỉ thấy cách đó không xa mấy thớt khoái mã kia, đột nhiên dừng lại ở rừng cây nhỏ.

"Ha ha ha... người tên Tô Bằng kia, ta biết ngươi ở trong rừng cây này, nhanh ra đây, để huynh đệ chúng ta nhìn thử, ngươi tiểu tử này, có phải là ba đầu sáu tay!"

Ở ngoài bìa rừng, dừng lại bốn thớt khoái mã, trên khoái mã, có bốn người.

"Biết tên của ta?"

Tô Bằng nghe thấy thanh âm kiêu ngạo của người này, khẽ cau mày, từ trong rừng cây, nhìn ra phía ngoài.

Nương bóng đêm, Tô Bằng thấy rõ bốn người này, lập tức nhận ra, hai người trong đó, chính là ban ngày hôm nay sau khi tập kích mình, lại bị mình giết sợ, đào tẩu hai người.

Hai người kia, tên hiệu hình như cũng gọi quỷ gì đó, hẳn là nhân vật có chút danh vọng trên giang hồ, nhưng mà bây giờ, lại ở sau lưng hai người khác, bộ dạng giống như người hầu.

Hai người khác Tô Bằng không quen biết, một người mặc quần áo màu xám, một người mặc áo màu đen bó sát người, đều là bộ dạng ba bốn mươi tuổi, trong thần thái mang theo ngang ngược càn rỡ.

Hai người này tướng mạo đều có chỗ kỳ lạ, râu tóc người áo xám, đều hơi mang sắc đỏ, mà làn da người áo đen, thậm chí trắng bạc giống bạc.

"Những người này, là người Kim Mãn Đường!"

Tô Bằng thấy bốn người, lập tức nhận ra lai lịch bọn họ.

Mặc dù lúc này, Đồng Thi tạm thời không thể sử dụng, nhưng Tô Bằng cũng không sợ bọn họ, nhìn một hồi, liền từ trong rừng cây đi ra.

"Ban ngày giết các ngươi còn chưa đủ sao? Gấp gáp đi tìm cái chết như vậy?"

Tô Bằng sau khi đi ra, nói với hai 'Người quen' từng gặp ban ngày.

"Hắn chính là Tô Bằng?"

Thấy Tô Bằng đi ra, nhân vật mặc áo xám trong hai người bộ dáng kiêu ngạo đằng trước, hỏi hai quỷ đằng sau.

"Chính là hắn..."

Hai quỷ đằng sau, thấy Tô Bằng, lập tức sợ run cả người, bọn họ trong giang hồ, cũng không phải hạng người vô danh, nhưng ở ban ngày, bị Tô Bằng giết bể mật.

"Ha ha, tốt, chính là ngươi, Tô Bằng kia, hai huynh đệ chúng ta có lễ vật tặng cho ngươi!"

Người áo xám cười ha hả, sau đó từ bên cạnh đầu ngựa tháo xuống một vật, ném cho Tô Bằng.

Tô Bằng thấy thứ tròn vo bay tới, trong lòng căng thẳng, tưởng bom hay gì, nhưng mà vật kia rơi trên mặt đất, thanh âm phát ra nhưng lại tiếng bịch bịch, mới khiến cho Tô Bằng thoáng an tâm.

Thứ này lăn xuống ở chân Tô Bằng, là một bọc màu đen, Tô Bằng dùng mũi chân đẩy ra miếng vải đen, chỉ thấy bên trong, là một cái đầu người.

"Hửm? Đây không phải người đi cùng Trí Lang, nam nhân được hắn gọi là huynh đệ sao?"

Tô Bằng thấy cái đầu kia, mặc dù đầu lâu khá dữ tợn, nhưng vẫn nhận ra.

"Ha ha ha... Biết hắn chứ? Đây là một trong tứ lang tam quỷ ban ngày chặn giết ngươi, chỉ là, hắn bị ngươi dọa bể mật, nói gì cũng không chịu lần nữa theo chúng ta đi đòi tính mệnh ngươi, người như vậy, giữ lại cũng không có tác dụng gì, giết sạch trước, xem như cho ngươi một lễ vật gặp mặt."

Người áo xám trên ngựa, hô về phía Tô Bằng.

"Ồ? Thật sao? Vậy thì đa tạ ngươi, có điều, ta cũng không có thứ gì đáp lễ."

Tô Bằng nhìn, nói với người áo xám kia.

"Không cần khách khí, ngươi chỉ cần lấy đầu của ngươi đáp lễ, chúng ta sẽ rất cao hứng, ha ha ha ha!"

Người áo xám này lần nữa cuồng tiếu, sau khi cười to, tiếng cười hắn đột nhiên biến đổi, trở nên hết sức âm lệ, dữ tợn cười nói:

"Ngươi tiểu tử này, cũng dám thắng nhiều hoàng kim như vậy, đúng là tự tìm đường chết... Có điều, nghe nói vận khí người đều có hạn, ngươi vận khí tốt ở sòng bạc, đi ra liền ngược lại vận rủi, hắc hắc hắc, vừa đến trấn Phù Lăng này, liền gánh tội cho ta, thanh danh ma đầu của ngươi, sẽ truyền ra trong giang hồ, hai huynh đệ chúng ta giết ngươi, cũng là thay trời hành đạo!"

"Cái gì?"

Tô Bằng nghe xong, nhíu mày, nói:

"Án mạng Cao gia ở trấn Phù Lăng, là ngươi làm?"

"Không sai!"

Người áo xám này cười lạnh, nói:

"Sau khi xuống Địa phủ đừng quên nói cho Diêm Vương, người tống ngươi xuống, là Huyết Ma ta cùng huynh đệ Ngân Ma, có thể chết ở trong tay chúng ta, ngươi cũng không tính oan uổng!"

Nói xong, hắn hét lớn một tiếng, giục ngựa xông về phía Tô Bằng, mà người áo đen da trắng bạc ở bên cạnh hắn, cũng đồng dạng lao đến.

Tô Bằng hừ lạnh một tiếng, rút bảo kiếm, nghênh đón.

Thấy Tô Bằng cầm kiếm đón chào, người áo xám tự xưng Huyết Ma cười lạnh một tiếng.

Bản thân hắn, tu hành chính là công phu tà môn, trước kia còn cùng huynh đệ của hắn, chiếm được hai bản bút ký ghi chép công pháp tà đạo.

Công phu Huyết Ma tu hành, tên Huyết Hải Thần công, vận chuyển lên, nếu trên người đối phương có một vết thương thật nhỏ, bị ma công kia ảnh hưởng, sẽ đổ máu không ngừng, bắn ra phảng phất suối phun, không tới một thời ba khắc, sẽ chảy hết máu tươi.

Mặc dù đối phương không bị thương, chỉ cần là người có máu, thi triển ma công, đối phương bất ngờ không đề phòng, cũng có thể ảnh hưởng vận hành huyết mạch của đối phương, khiến máu người tập trung ở chỗ nào đó, hoặc là trong người ngược dòng.

Nếu như nội lực kém Huyết Ma rất xa, như vậy sẽ trực tiếp phun lên đầu, đứt mạch máu não, trực tiếp ngã lăn.

Huyết Ma từ khi xuất đạo đến nay, sử dụng loại ma công này, mọi việc đều thuận lợi.

Chỉ là, năm đó lúc hắn luyện ma công kia, ra chút đường rẽ, khiến hắn thường cách một đoạn thời gian, đều phải giống như cương thi, uống máu tươi người, mới có thể áp chế công pháp cắn trả trong cơ thể.

Cho nên từ sau khi ma công hắn có chút thành tựu, đã giết không ít người, dùng máu tươi của bọn họ, áp chế cắn trả ma công trong cơ thể.

Mà hắn từ khi đầu nhập vào trong Ngũ Thành Liên Minh, Long Thiệu Dương vẫn nghiêm lệnh người này, muốn người này không thể giết người dùng máu, mà đúng giờ xả một số người thường huyết khí dồi dào, cho hắn dùng.

Nhưng mà người này lại có phần không hài lòng, so với máu tươi xả ra từ trên người những người thường kia, hắn càng thích những máu xử nữ kia, nhất là máu xử nữ bởi vì sợ hãi mà chết, uống vào không buồn nôn như nam nhân, cũng không biết có phải là khí quan ăn uống của hắn biến dị, hắn uống máu xử nữ, còn có một loại ngọt khác thường.

Giống rượu ngon.

Đáng tiếc, Long Thiệu Dương mặc dù thu phục Huyết Ma, lại không ưa sở thích này của hắn, máu bình thường cho hắn, cũng chỉ là người thường, phần lớn là máu nam nhân.

Huyết Ma cũng không dám làm trái Long Thiệu Dương, võ công hắn ở Ngũ Thành Liên Minh, vẫn không tính là cao cấp nhất, chỉ có thể chịu như vậy.

Nhưng đoạn thời gian trước, hắn cùng huynh đệ Ngân Ma của mình, bởi vì công việc khác, có thể ra khỏi Ngũ Thành Liên Minh, đi vào địa giới Lương Châu.

Sau khi làm xong chuyện, hắn rốt cuộc nhịn không được, bệnh cũ tái phát, lại đi tìm xử nữ, dùng máu.

Thiếu nữ không may kia, chính là tiểu thư Cao gia.

Chờ sau khi hắn giết chết tiểu thư Cao gia, ban ngày ngày hôm sau, mới nhận được bồ câu đưa tin, bảo là muốn bọn họ chặn lại một người tên là Tô Bằng.

Mà Tô Bằng kia, vừa vặn chạy tới chỗ bọn họ, bọn họ liền không rời khỏi Lương Châu, một mực chờ ở chỗ này.

Chỉ là bọn họ trước chờ tới, là hai quỷ Nhất Lang bị Tô Bằng giết chạy.

Huyết Ma kia thấy bộ dạng Nhất Lang còn lại táng đảm, bất mãn hết sức, liền giết người đó.

Huyết Ma cùng Ngân Ma, đều là hạng người ngang ngược kiêu ngạo đến cực điểm, hoàn toàn không để Tô Bằng vào mắt, chờ ngay ở trấn Phù Lăng.

Bọn họ vừa nhận được tin tức, nghe nói Tô Bằng ở khách sạn Phù Lăng, chờ lúc bọn họ đuổi tới, Tô Bằng đã cùng Đồng Thi ra khỏi thôn trấn.

Hai người Huyết Ma cùng Ngân Ma mang theo hai quỷ còn lại, liền đuổi giết ra.

Lúc này, vừa vặn gặp Tô Bằng.

Huyết Ma ngồi ở trên ngựa, tuấn mã xông vội, phía trước chính là Tô Bằng, Huyết Ma nhe răng cười, tay hắn cầm một kỳ môn binh khí, miệng hô to:

"Tô Bằng, ngươi nạp mạng đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.