Chương trước
Chương sau
Nam nhân gương mặt dài và hẹp của Thiên Song hội kia nhìn thấy bọn người Tô Bằng đều ngã xuống đất, không khỏi cảm thấy bất ngờ, hắn cười ha hả, vỗ tay đi tới.

“Ngô tiên sinh, quả nhiên như lời ngươi nói, bang chủ Thiên Song hội dùng một số tiền lớn để một người lẻn vào Phong Dương hội làm nội ứng, trận huyết đấu này chẳng những người của Phong Dương hội đều nằm trong kế hoạch của chúng ta mà kẻ thắng lợi cuối cùng cũng không cần tốn nhiều sức."

Bên cạnh nam nhân mặt dài hẹp, một nam nhân tuổi chừng bốn mươi mặc trường sam màu lam hỏi hắn.

"Đúng vậy Ngô tiên sinh, ngươi và bang chủ Thiên Song hội, không phải còn có tình nghĩa học nghệ tại Lư Sơn sao? Sự tín nhiệm của bang chủ Thiên Song hội đối với ngươi hơn xa đám người bọn ta, hắn chỉ nói cho ngươi biết nội ứng là ai, chúng ta vẫn phải tiến vào nơi huyết đấu mới biết được chuyện này, bây giờ có thể nói cho chúng ta cuối cùng là kẻ nào chứ?"

Lần này là một nữ nhân tầm ba mươi tuổi nói.

Lần này trong huyết đấu chỉ có Tần bà bà của Phong Dương hội cùng nữ nhân này của Thiên Song hội là nữ, nàng có thể có tên trong danh sách thành viên huyết đấu chính thức của Thiên Song hội, có thể thấy được thực lực là điều không phải bàn cãi.

"Ha ha ha, sẽ lập tức biết thôi... Liễu Không tiên sinh, ngài đừng giả bộ nữa, mau đứng lên đi."

Ngô tiên sinh cười ha hả, nói với đám người Phong Dương hội.

Kẻ vốn ngã xiêu xiêu vẹo vẹo trên mặt đất đột nhiên nhảy bật lên, lộ ra nụ cười trên khuôn mặt mập mạp, ngữ khí tựa như oán giận, nói:

"Ài! Ta còn muốn cùng bọn chúng vui đùa một chút, ngươi sao lại nói toạc ra thân phận của ta thế chứ? Ta còn muốn cuối cùng mới xuất đầu lộ diện đấy chứ. Ha ha ha ha ha..."

Liễu Không nhảy ra, đầu tiên có vẻ như oán giận, nhưng mà càng về sau lại càng không nhịn được. bật cười ha hả, hết sức thoải mái.

"Là ngươi!"

"Liễu Không hòa thượng, ngươi là gian tế?"

"Khốn kiếp! Con rùa đen nhà ngươi!"

Thấy Liễu Không vô sự đứng lên, cho dù là người nào trong Phong Dương hội cũng biết kẻ đã bán đứng mọi người, sử dụng thuốc độc chính là hắn. Đám người Tần bà bà nhất thời vừa sợ vừa giận, hướng hắn mắng ầm lên.

Trong đầu Tô Bằng liền nhớ lại lần đầu tiên gặp Liễu Không, trên mặt hắn rõ ràng bị thương, xem bộ dáng là cùng kẻ địch trực diện xung đột, nhưng cuối cùng lại có thể an toàn trở ra, về sau lại đề nghị mọi người đi tới quặng mỏ trong hầm để mai phục. Lại về sau nữa, trong tiểu cốc kia, chính là hắn cùng Ngô tiên sinh mặt dài kia đối chiến, nhưng lại không bị thương chút nào, lúc mình dùng sáo điều khiển rắn độc ở quặng mỏ trong hầm, hắn lại đưa tay tới bắt lấy sáo của mình.

Bây giờ nghĩ lại, người này rõ ràng là từ ban đầu đã tính kế mọi người... Nhất là đàn rắn độc trong động, hắn nhất định đã biết đến, nhưng cố ý để mọi người gặp nạn, Tô Bằng nhớ tới lúc tiến vào quặng mỏ, Liễu Không hình như giẫm lên cái gì đó, dừng lại một hồi lâu, đứng lại ở phía sau, không cùng đám người Đường Huyền Chi cùng nhau tiến vào bên trong.

Mà cây sáo điều khiển rắn của mình đã bị hắn đoạt lấy. Cũng không phải lo lắng cho tính mạng đám người Đường Huyền, ngược lại hẳn là muốn cho đám rắn không bị khống chế, khiến cho toàn bộ đám người Đường Huyền Chi bị cắn chết.

Cuối cùng cũng là hắn sử dụng độc dược khiến bọn người Tô Bằng trúng độc.

"Liễu Không... Ta hỏi ngươi, độc dược ngươi sử dụng có phải là đệ nhất thiên hạ tán công kỳ dược Bị Tô Thanh Phong không?"

Đường Huyền Chi đang nằm trên mặt đất nhìn chằm chằm Liễu Không hỏi.

"Không hổ là Đường Huyền Chi giang hồ đệ nhất thập đại kiếm, đã phân biệt ra được. Không sai, chính là Bi Tô Thanh Phong."

Liễu Không cười cười, từ trong tay áo rộng thùng thình của hắn xuất ra một bình Thanh Ngọc, nói:

"Cao thủ bình thường trên giang hồ mua Bi Tô Thanh Phong, chín phần đều là chế phẩm. Hiệu quả so với chính phẩm mà nói chỉ bằng một nửa, thế mà một lọ có thể bán được từ hai trăm đến năm trăm lượng vàng, còn trong tay ta đây chính là kỳ bảo, Bi Tô Thanh Phong chính phẩm, một ngàn lượng vàng, có điều hiệu quả thật tốt... Chỉ cần ngửi một chút, lão hổ nhà ngươi cũng phải ngã xuống!"

"Tất nhiên chúng ta trước đó đã uống thuốc giải độc rồi, ha ha ha..."

Liễu Không tựa hồ rất hài lòng về thành công của hắn, ở nơi nào đó thư sướng cười to.

"Liễu Không thiền sư, không cần phải nhiều lời cùng bọn họ, đều phải giết cả, tiết kiệm lời, tránh đêm dài lắm mộng... Ồ, sao vẫn còn một kẻ đứng được?"

Ngô tiên sinh nhìn về phía đám người Phong Dương hội, thấy trong đám người đã gục xuống có một hắc y nhân vóc dáng cực cao, tầm hai thước, mang theo đấu lạp vẫn còn đứng ở nơi đó.

"Người này ta đã gặp, hình như là khổ luyện công pháp hộ thân, sức lực vô cùng vô cùng mạnh, có thể là thể chất rất tốt, Bi Tô Thanh Phong cũng không thể khiến hắn hoàn toàn tê liệt."

Liễu Không nhìn hắc y nhân vẫn đứng thẳng trong đám người kia, nói.

"Có điều hắn cũng không thừa nổi vài phần sức lực, Ngô tiên sinh, sai người giết chúng đi!"

Liễu Không rốt cuộc ngưng cười to, nói với Ngô tiên sinh sau lưng.

"Liễu Không! Đừng quên là chúng ta còn có hiệp nghị, tiến lùi cùng nhau! Ta nhận thua! Ta và ngươi cùng nhau bán mạng cho Thiên Song hội!"

Phương Kinh Minh trong đám người bị hạ thuốc ở trong động thất kinh la lên, thấy tình thế không ổn, hắn nhất thời có chút hoảng hốt, mở miệng rống lớn với Liễu Không.

Nghe xong lời này, trên mặt huynh đệ Bao thị, bọn người Đường Huyền Chi, thậm chí mẫu tử Tần bà bà cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.

Những người này trong giang hồ cũng coi như là nhân vật thành danh, không biết đã kinh qua bao lần sinh tử, coi danh dự trên giang hồ còn hơn cả tính mạng, lúc này thấy Phương Kinh Minh ngày thường kiêu ngạo như vậy, gặp phải sinh tử lại lựa chọn như thế, trong lòng cũng không khỏi sinh ra chán ghét.

Người võ lâm ngang ngược càn rỡ, tuyệt không coi là quá đáng, chỉ là ngươi ít nhất phải có chút cốt khí, có chút đầu óc, lúc này ngay cả kẻ đần cũng biết Thiên Song hội tuyệt đối sẽ không buông tha cho mọi người, Phương Kinh Minh vẫn còn không biết liêm sỉ mà đi theo địch, quả thật khiến người ta khinh bỉ.

"Im đi! Ta cùng với ngươi liên minh chỉ là cách che dấu tai mắt kẻ khác, tên lùn như ngươi, ta vừa nhìn đã chán ghét, hận không thể giết ngươi sớm, loại bỏ đi như ngươi không ngờ có thể tồn tại cho đến hôm nay, thật quá may mắn rồi!"

Liễu Không trừng mắt liếc Phương Kinh Minh, cười lạnh nói với hắn.

"Để ta giải quyết bọn chúng cho rồi!"

Uy Diêu hai tay nhuốm đỏ máu người, liếm liếm môi tiến tới, định động thủ giết người.

Mọi người trong Phong Dương hội đăng ở trên mặt đất chẳng những choáng váng đầu mà còn gân cốt mềm nhũn, không thể nào điều động nội lực, lúc này nhân số tuy nhiều nhưng cũng chỉ để cho đối phương đơn phương đồ sát.

Cách vị trí mọi người nằm hơi xa một chút, 'Đại ca' hắc y nhân trong lòng cũng khẩn trương.

Hắn bất chấp thực lực che giấu, ngồi ở phía sau, hai ta bấm một pháp quyết.

"Oành!"

Vào chính lúc này, hắc y nhân cao lớn kia cảm ứng được pháp quyết của 'Đại ca' hắc y nhân ở phía sau, lập tức tiến lên một bước, đứng ở trước mặt đám người Thiên Song hội.

"Ồ? Nhìn không ra người của Phong Dương hội trừ tên lùn phế vật kia còn có hán tử chân chính đó. Cũng được, cho ta xem sau khi trúng kỳ độc tán công đệ nhất thiên hạ Bi Tô Thanh Phong, ngươi còn có thể bảo tồn mấy thành thực lực!"

Uy Diêu cười lạnh nói, nói xong liền phi thân đánh tới.

Trên không trung, mắt thường cũng có thể thấy được hai tay của hắn biến thành xích hồng sắc, đây cũng là võ công Uy Diêu tu luyện: Kinh đào huyết Thủ, chẳng những nội lực lợi hại mà còn mang theo độc.

Hắc y nhân cao lớn thế nhưng lại đứng bất động như núi, đợi đến khi Uy Diêu bay đến trước người chém ra một quyền.

"Oành!"

Một quyền này không mang theo chút nội lực nào, hoàn toàn chính là lực lượng thân thể, nhưng mà dù vậy, Uy Diêu bay trên không trung cũng bị đối phương lăng không đánh cho bổ nhào, bay ngược trở về.

"Cái gì?"

Thấy vậy, bọn người Ngô tiên sinh cũng đều sững sờ, nhưng liền lập tức phản ứng. Đằng sau, một người dùng đao, còn có phán quan võ lâm Công Bá Bắc cùng nhau nhảy lên, hướng đến phía hắc y nhân tấn công.

Hai tay trên đầu hắc y nhân lúc này hạ xuống, nhất thời chặn được đại đao bổ tới, hắn tay không cùng đao giao kích, không ngờ thế nhưng lại vang lên tiếng kim khí va chạm. Còn phán quan bút của Công Bá Bắc lăng không điểm huyệt, kình khí đánh vào trên người hắn nhưng không chút hiệu quả.

Hắc y nhân lúc này tuy rằng chặn được một đao lăng không nhưng người dùng đao kia lại bổ vào trên đầu hắn. lúc này tuy rằng thân thể hắc y nhân có thể gánh vác được nhưng khăn che mặt cùng cái mũ tre lại bị chia năm xẻ bảy, lộ ra gương mặt thật.

"Thứ quái vật gì vậy?"

Khi bọn người Thiên Song hội và Phong Dương hội nhìn thấy mặt hắc y nhân nhất thời đều kinh hãi, ngây người mất vài giây.

Hắc y nhân này căn bản... không tính là người!

Trên mặt hắn... không, là trên mặt nó, đều là thịt rữa, đám thịt rữa kia, cũng không phải mềm nhũn như thịt thối, mà rất sít, dán vừa lên mặt, giống như sau khi rữa lại phơi rồi dán lên mặt vậy.

Mà chút thịt nhão thế nhưng mơ hồ lộ ra một loại màu đồng, có có ánh sáng kim khí.

Trên đầu của nó không hề có một chút tóc nào, cũng có không ít thịt nhão giống người bị bệnh phong, cũng có màu sáng bóng.

Thứ này tựa như thi thể thối rữa ở trong quan tài, không biết dùng thủ đoạn gì kiến cho nó có thể hoạt động được, thứ thịt nhão kia tuy nhìn qua khiến người ta ghê tởm nhưng lại cực kỳ bền chắc, thậm chí có một chút thuộc tính kim khí, khiến chủ nhân thân thể này có lực lượng thân thể cường hãn.

Đây... chính là đòn sát thủ của hắc y nhân, đồng thi!

Ở phía sau, 'đại ca' hắc y nhân thi triển pháp ấn, tay hắn để trước ngực, nắm gắt gao vật kia, chính là mấu chốt điều khiển đồng thi.

Tuy rằng đối phương tổng cộng mười người nhưng lúc này 'đại ca' lòng tin thật lớn với đồng thi, đồng thi này là do bắt được cương thi cao cấp, sau khi khống chế lưu lại thần hồn, dùng dược thủy bào chế đặc thù mà thành, độ cứng thân thể so với sắt thép càng thêm cứng rắn, đao thương bất nhập, mà hành động nhanh nhẹn, lực lớn vô cùng, chỉ cần thi triển ra, cho dù là giết chết toàn bộ người ở đây cũng không phải không có khả năng.

Lúc này hắn núp ở phía sau, thi triển thủ pháp khống chế đồng thi.

Vừa rồi điều khiển đồng thi, càng dùng nhiều hơn tâm lực để khống chế, tuy rằng hao phí pháp lực nhiều một chút lại có thể khống chế đồng thi càng tốt.

Dưới sự khống chế của hắn, đồng thi đột nhiên phát ra một tiếng tru trầm thấp rồi liền xông vào trong đám người Thiên Song hội.

Cao thủ Thiên Song hội bị đồng thi xông vào trong trận cũng bắt đầu hoảng loạn lên, các loại vũ khí xen lẫn nội kình không ngừng hướng đồng thi công kích, tuy nhiên không chút nào tạo thành uy hiếp cho đồng thi, hơn nữa đồng thi này không ngờ trong thời gian ngắn ngủn liền đả thương được ba bốn người!

"Đây chỉ là con rối, không cần công kích nó nữa! Tìm kẻ điều khiển nó, giết chết hắn!"

Ngô tiên sinh kia tựa hồ kiến thức rộng rãi không kết quả thấy mọi người công kích đồng thi kia không có kết quả lập tức kêu lớn.

Nghe hắn quát vậy, không ít người cũng kịp phản ứng, trong đó có hai người lập tức liền thấy được 'đại ca' hắc y nhân ở phía sau.

"Đằng sau có ba người ăn mặc ăn mặc giống với con quái vật kia! Tất nhiên có một kẻ chính là người điều khiển thi thể đó! Giết chúng!"

Ngô tiên sinh cũng chú ý tới, la lớn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.