Chương trước
Chương sau
Lầu một Thu Nguyệt lâu, cũng bán rượu, Tô Bằng dùng hai mươi hai lạng bạc, mua một bình rượu ngon 'Hoàng Phong' 'Hoàng Phong' ủ đặc biệt của Thu Nguyệt lâu, xuống lầu liền theo chỉ điểm của Triệu Thu mà đi.

Đi đại khái nửa giờ, Tô Bằng đi tới gần Phổ Đà tự thành nam.

Ở trong thế giới trò chơi luân hồi tử vong, cũng có truyền thuyết Phật tổ, tương ứng, cũng có chuyện xưa tương tự ngựa trắng vào kinh.

Tổng thể mà nói, Phật giáo ở trong thế giới tử vong luân hồi phát triển rất tốt, phần lớn thiên hạ đều xây dựng miếu thờ.

Mà quận Giang Ninh, người nghèo khổ cực đoan mặc dù không nhiều, nhưng cho dù là bách tính bình thường gia cảnh bình thường cầu bình an, hay là đại gia phú hộ cầu bản thân thêm phúc, người cần có tâm lý vẫn không ít, lại thêm thành chủ quận Giang Ninh Mạc Thiên Kình tựa hồ cũng có một chút sâu xa với Phật đạo, cho nên liền ở thành nam, để trống một vùng, xây chùa.

Đây là Phổ Đà tự quận Giang Ninh.

Kết cấu của Phổ Đà tự, chưa nói tới rộng rãi, nhưng chiếm diện tích cũng không nhỏ, trong miếu đại khái cũng có ** mươi tăng chúng, chủ trì Phật hiệu trong sân, lại giỏi về kinh doanh, người địa phương cho dù là cầu tiêu tai giải nạn, làm tang lễ làm pháp hội, hay là cầu con cầu phúc, đều tới nơi này, cho nên coi như là hương khói cường thịnh. Bình thường, Phổ Đà tự cũng có một số hòa thượng ngủ lại chùa khác ngủ lại chùa khác, chủ trì Phổ Đà tự mặc dù Phật hiệu hơi yếu, nhưng lại khôn khéo giỏi về kinh doanh, lại có một điểm tốt, chính là đối với mấy hòa thượng chùa khác dạo chơi ngủ lại khá khoan dung, tương truyền vị chủ trì này trước kia cũng từng chán nản, dạo chơi thiên hạ ăn trăm miếu cơm, cho nên lập chí nguyện to lớn, nguyện ý tiếp tế tăng lữ thiên hạ.

Mà hòa thượng điên mà Triệu Thu nói, rất có thể cũng là hòa thượng tới Phổ Đà tự này ăn cơm trắng.

Tô Bằng không quá tin tưởng. Tùy tiện tán gẫu với hòa thượng điên kia, sẽ tăng ngộ tính... Vậy thì ngộ tính lấy được cũng quá tiện nghi, địa phương này, sớm nên thành địa phương tập thể người trong công ty lấy ngộ tính.

Mà Triệu Thu, ở sự tình này, hẳn cũng không có lý do gì lừa gạt mình, bằng không cứ nói là không biết thì được rồi.

"Xem ra Triệu Thu cũng là phải đánh bậy đánh bạ, không biết sao lại làm được nhiệm vụ. Tăng chút ngộ tính, nhưng mà sau đó cách làm không đúng, nên không mở được nhiệm vụ sau đó".

"Ta phải chú ý một chút, khai phá nhiệm vụ hòa thượng điên có thể tăng ngộ tính, nói không chừng còn là nhiệm vụ thuộc tính, nếu có thể tăng một ít thuộc tính trụ cột, đó là không thể tốt hơn".

Trong lòng Tô Bằng nghĩ.

Thuộc tính trụ cột trong trò chơi, ngoại trừ nhiệm vụ cuộc sống lúc ban đầu, có thể tăng một ít, sau đó đề thăng, càng ngày càng khó.

Điều này cũng khá dễ giải thích, dù sao trò chơi luân hồi tử vong giữa hiện thực và thiết kế. Người làm nhiệm vụ sinh hoạt như trâu như bò, có bao nhiêu chứ?

Thuộc tính trụ cột của người bình thường, đại khái từ bảy điểm đến chín điểm, một khi thuộc tính đạt tới chừng mười bốn điểm, muốn tăng nữa sẽ cực khó khăn. Chỉ có khi nào dùng một số thiên tài địa bảo, hoặc là luyện một số võ công khổ luyện, mới có thể tăng nữa, hoặc là tu hành nội lực cấp vàng, cũng sẽ từ từ thay đổi thể chất một người.

Thuộc tính trụ cột của Tô Bằng bây giờ, ngoại trừ cảm giác và ngộ tính, linh hoạt, cơ bản cũng không tính là quá cao, nếu như nhiệm vụ thuộc tính, có thể làm thì làm, tương lai khẳng định có chỗ dùng.

Đang nghĩ ngợi, Tô Bằng đã chạy tới địa phương đó.

Phổ Đà tự liền ở phía trước, điêu khắc La Hán hai bên cửa khắc đã ánh vào trong mắt, không ngừng có người ra vào Phổ Đà tự, đều là thiện nam tín nữ quận Giang Ninh.

Tô Bằng cũng thấy người mình muốn tìm, chỉ thấy ở dưới điêu khắc La Hán ở cửa Phổ Đà tự, có một hòa thượng quần áo rách nát, thân thể béo mập như phật Di Đà, đang ngồi dựa ở đó, trong tay phe phẩy một quạt hương bồ cũ nát, đang nhàm chán ngáp.

Tín đồ ra vào Phổ Đà tự chung quanh, đều có chút khinh bỉ nhìn hòa thượng này, có ít người còn che miệng mũi lại, từ bên cạnh hắn đi vòng qua, tựa hồ là khó chịu với hòa thượng miệng không niệm Phật, không tu công đức này, mặt khác có mấy đứa bé nghịch ngợm, không ngừng vui cười gần hòa thượng này, có mấy đứa lớn mật, còn ném đá vào hắn, hòa thượng kia cũng lơ đễnh, ngồi bệch ở đó.

Thị lực Tô Bằng rất tốt, đã nhìn ra một ít manh mối.

"Hòa thượng điên này nội lực thật thâm hậu! Cục đá của những đứa bé kia, xem ra giống như đập lên người hắn, nhưng khi nhìn quỹ tích rơi xuống, rõ ràng là bị chân khí cường đại hóa giải... Đây có thể không phải chân khí hộ thể cố ý thi triển,mà là chân khí trong cơ thể tự phản ứng..."

Thấy hòa thượng điên kia cách đó không xa, trong lòng Tô Bằng không khỏi âm thầm lắp bắp kinh hãi.

"Hòa thượng điên này tuyệt đối không đơn giản, ta đi qua nói chuyện với hắn".

Trong lòng Tô Bằng nghĩ.

Tô Bằng vội đi qua.

"Ơ? Rượu? Mùi rượu? Mùi vị kia, giống như là rượu lâu năm Hoàng Phong nha".

Tô Bằng vừa mới đi tới, liền thấy hòa thượng điên kia đột nhiên mở mắt, nói với bản thân.

"Ha ha, đại sư mũi thật thính, tại hạ vừa vặn mang theo một bình rượu Hoàng Phong, nếu đại sư ngửi thấy, cùng tại hạ nhấm nháp thử đi".

Tô Bằng cười nói, sau đó lấy ra rượu Hoàng Phong của Thu Nguyệt lâu.

Hòa thượng điên kia cười ha ha, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, nói:

"Dù là Linh Sơn thiên phật hội, cũng không bằng một trận say nhân gian, cho ta rượu".

Nói xong, chỉ thấy hắn vươn tay ra, Tô Bằng chỉ cảm thấy trên tay chợt nhẹ, rượu trong tay hồ đã bị hòa thượng điên cầm lấy, hòa thượng điên này ngửa đầu, rượu trong bầu liền tưới ừng ực vào.

Tô Bằng ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn hòa thượng điên này rót rượu, thẳng thấy hắn một hơi nửa bầu, lúc này mới dừng lại.

"Chào đại sư, tại hạ Tô Bằng, nghe bằng hữu Triệu Thu nói về ngươi."

Thấy hòa thượng điên một ngụm uống cạn, Tô Bằng nói.

"Ngươi tại hạ? Vậy ta tại thượng sao? Ta là đại sư, ngươi chính là tiểu sư sao?"

Hòa thượng điên thấy Tô Bằng nói chuyện, đột nhiên nói.

Tô Bằng nghe xong, lập tức kịp phản ứng, nói:

"Ta là Tô Bằng, không biết ngài xưng hô như thế nào?"

"Tên chỉ là danh hiệu, ngươi muốn gọi ta là gì thì cứ gọi vậy, ngươi là ai?"

Hòa thượng điên đột nhiên lại hỏi Tô Bằng.

"Tô Bằng".

Tô Bằng trả lời, thầm nghĩ vị đại sư này chẳng lẽ trí nhớ không tốt?

"Vậy trước khi ngươi là Tô Bằng thì là ai?"

Hòa thượng điên bỗng nhiên lại hỏi.

Tô Bằng sững sờ, vị đại sư này chẳng lẽ là đang trêu mình?

Suy tư một chút. Tô Bằng trả lời:

"Đại sư nói đùa, ta bây giờ chính là Tô Bằng. Cho nên ta biết chính là chuyện Tô Bằng biết, Tô Bằng trước là ai, ta không biết."

"Ngươi không hiểu, ta lại hiểu, ta nói, ngươi trước khi trở thành Tô Bằng, là một con chó!"

Hòa thượng điên cười ha ha, chỉ vào Tô Bằng nói.

Tô Bằng nghe xong, nhíu mày nhìn hòa thượng điên này.

Hắn nheo mắt lại, nhìn hòa thượng điên, nói:

" Hư Nguyệt đại sư, ngươi cớ gì nói ra lời ấy? Tại hạ tính tình tự hỏi không tệ, nhưng cũng không phải người tùy tiện trêu đùa, nếu ngươi không nói rõ nguyên do, ta cũng sẽ không vô duyên để ngươi mắng đâu".

"Ngươi không phải không biết ngươi trước khi là Tô Bằng thì là ai sao? Thế sao không thể là một con chó? Phật nói. Vạn vật đều có phật tính, chó cũng là vạn vật, ngươi có phật tính, chó cũng có phật tính, ngươi trước khi là Tô Bằng, vì sao không thể là một con chó?"

Hư Nguyệt hòa thượng nhìn Tô Bằng, miệng nói một tràng, nhưng mà lúc nói lời này, hắn không giống như là nói xạo, ngược lại giống như là đề ra nghi vấn.

"Chẳng lẽ lời điên khùng mà hòa thượng điên này nói như lời Triệu Thu, là chỉ cái này?"

Tô Bằng nghe xong, đột nhiên nghĩ.

"Đúng rồi, hẳn là như thế... Hòa thượng này điên khùng nói lời điên khùng. Mở miệng liền giống như là mắng chửi người, ta nghĩ người bình thường cũng sẽ không nói nhiều với hắn, chỉ là ngày đó Triệu Thu không biết não bị rút gân thế nào, mới hàn huyên một ngày với hắn... Nếu không tất cả mọi người phát hiện hòa thượng điên này không ổn, hắn sớm đã thành công cụ tăng ngộ tính rồi".

Trong lòng Tô Bằng nghĩ.

Trong lòng bởi vì có phán đoán này, Tô Bằng cũng chẳng tức giận, thầm nghĩ:

" Người này có lời phi thường, tất không phải người phi thường, ta không thể dùng phương thức tầm thường đối với hắn, không bằng ta cũng mắng hắn, xem hắn phản ứng thế nào".

Nghĩ tới đây, Tô Bằng nói:

"Nếu nói như vậy, Hư Nguyệt đại sư ngươi, còn cả Triệu Thu kia, tựa hồ cũng khác gì con chó, dù sao đều có phật tính, thậm chí Phật cũng là chó, dù sao đều có phật tính mà."

"Dựa theo lời Phật tổ, hình như là thế, nhưng mà ta hỏi ngươi, con chó kia có phật tính sao?"

Hư Nguyệt hòa thượng lắc đầu, lại nói với Tô Bằng.

"Không."

Tô Bằng trực tiếp trả lời.

Nói giỡn, nếu nói có, hôm nay há không phải là bị mắng đúng?

"Ha ha, Phật tổ cũng đã nói 'Chúng sinh đều có phật tính', chó cũng là chúng sinh, sao không có phật tính? Con kiến, con giun đều có phật tính, ngay cả quỷ thần cũng có phật tính, chó cẩu đương nhiên cũng có phật tính? Nhưng mà sao ngươi nói chó không có phật tính chứ? Ngươi đây không phải vi phạm cách dạy của Phật đà sao?"

Hư Nguyệt hòa thượng cười to, hỏi Tô Bằng, nhìn như đề ra nghi vấn, lại tựa hồ không tức giận.

"Ta cũng không phải Phật tổ, ta làm sao biết?"

Tô Bằng nghe xong, giãn hai tay mỉm cười nói.

"Ha ha ha! Hay cho câu chó không có phật tính! Nếu nó không có phật tính, ăn nó cũng được! Hôm nay có rượu không thịt, vẫn còn có chút không thoải mái, ngày mai nếu ngươi có tâm, thì lại tới, mang cả thịt chó và rượu ngon, mua tới cùng ăn với ta".

Hư Nguyệt hòa thượng cười ha ha, nói với Tô Bằng.

Sau đó, bản thân Hư Nguyệt hòa thượng lại ngồi dưới đất, không ngừng uống một hai ngụm rượu Hoàng Phong, không nói gì nữa.

Tô Bằng nghe xong, khẽ nhíu mày, hôm nay tựa hồ không đạt được mục đích.

"Có điều nếu hòa thượng điên này còn nói chuyện với ta, xem ra nhiệm vụ hẳn không thất bại, ngày mai tiếp tục đến xem".

Tô Bằng nghĩ, đồng thời, hắn cũng thấy, góc trái thị giác của mình, xuất hiện một cái nhắc nhở:

Thiện cảm của Hư Nguyệt hòa thượng đối với ngươi tăng lên năm điểm".

"Xem ra hôm nay chỉ có thể làm tới đây, ngày mai tiếp tục qua xem."

Trong lòng Tô Bằng nghĩ, chắp tay cáo biệt Hư Nguyệt hòa thượng, bản thân rời khỏi Phổ Đà tự.

Sau đó, Tô Bằng lại đi tìm Ninh Thải, nghe chuyện ngộ tính.

Lấy được kết quả, lại làm cho Tô Bằng cảm thấy ngoài ý muốn, Ninh Thải không ngờ cũng tăng ngộ tính ở Phổ Đà tự kia.

Căn cứ Ninh Thải nói, lúc ấy nàng đi Phổ Đà tự dâng hương, mới vừa hết hương, liền thấy hòa thượng điên kia, nàng liền hàn huyên một hồi với hắn, sau đó không biết sao, ngộ tính liền tăng một điểm.

Sau đó Ninh Thải cũng tìm một số người tổ Ám Kiêu thử nghiệm, nhưng mà những người kia cũng không có cách gì từ chỗ hòa thượng điên, tăng ngộ tính, về sau không tìm được quy luật, chuyện của hòa thượng điên, liền không giải quyết được gì.

"Xem ra, hòa thượng điên này tuyệt đối là một nhiệm vụ tăng điểm, chỉ là không biết, ta có thể khai phá nhiệm vụ này không..."

Trong lòng Tô Bằng nghĩ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.