Tô Bằng cùng với Lăng Tiêu Vũ đi tới trước mặt Ngô trưởng lão đã chết, Lăng Tiêu Vũ thấy thi thể trên mặt đất, không khỏi bụm miệng lại, nói:
"Không ngờ là hắn!"
“Ừm, ta cũng không ngờ, đường đường là trưởng lão của phái Hằng Sơn, không ngờ lại có thể làm ra loại chuyện này."
Tô Bằng nói với Lăng Tiêu Vũ.
"Thật đáng ghê tởm! Ta nhất định phải nói cho cậu biết để danh dự của phái Hằng Sơn này đi quét rác luôn!"
Lăng Tiêu Vũ tức giận bất bình, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn nói với Tô Bằng.
“Tiêu Vũ, cái này tốt nhất không nên báo cho cậu của ngươi biết."
Tô Bằng nói với Lăng Tiêu Vũ, nhìn vẻ mặt nàng có chút nghi hoặc khó hiểu, Tô Bằng nói:
“Phái Hằng Sơn là đại phái trong võ lâm, chuyện ngày hôm nay chúng ta không có chứng cớ xác thực gì chứng minh người bắt cóc ngươi đúng là hắn, mà cậu của ngươi ảnh hưởng đối với phái Hằng Sơn không tính là quá lớn hơn nữa còn là người thân của ngươi, thân là người trăm công nghìn việc luôn luôn phải suy nghĩ công vụ, phái Hằng Sơn cho dù cách Giang Ninh rất xa nhưng lực ảnh hưởng của nó ở trong giang hồ không hề nhỏ, cậu của ngươi nhất định cũng không muốn cùng bọn họ có xích mích gì, cho nên không cần phải đem nói ra, rước thêm phiền não cho cậu của ngươi."
“Cứ như vậy mà bỏ qua sao?"
Lăng Tiêu Vũ nghe xong lại cảm giác hết sức tủi thân, nàng từ nhỏ đến lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tu-vong-luan-hoi/3249995/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.