“Có lẽ bây giờ... cũng không phải là đường cùng!”
Một suy nghĩ chợt léo lên trong ý thức của Tô Bằng.
“Sao nào? Chẳng lẽ ngươi còn cất giấu thủ đoạn nào sao? Hay là, ngươi có thể cho ta mở mang tầm mắt, kiếm thủ tay không có kiếm, làm sao có thể thắng được ta.”
Ngô trưởng lão cầm trường kiếm trong tay, nói, theo lời hắn nói, hắn bắt đầu chậm rãi chuyển động.
Còn Tô Bằng, dưới chân cũng bắt đầu di chuyển.
“Dựa vào trạng thái bây giờ của ta, lại không có bảo kiếm, căn bản đánh không lại hắn... Có lẽ chạy trốn cũng là một cách, nhưng như vậy, lại không đạt được mục đích của ta, cũng có thể bị hắn đuổi kịp, từ phía sau dễ dàng giết chết.”
Trong lòng Tô Bằng, nhanh chóng tính toán.
“Vị trí của Vô Phong kiếm, đúng lúc bị hắn chắn ở phía sau, ta không cách nào trở lại phía sau đoạt lấy Vô Phong kiếm, Ngưu Mao Kim Châm, còn có hai thanh bảo kiếm, ta cũng không thể nào đoạt được, hiện tại xem ra, ở trước mắt ta, có lẽ tuyệt đối là một ván cờ chết...”
“Trò chơi này, nếu như chết trong trò chơi, vậy trong hiện thực cũng sẽ chết, hôm nay nếu ta bị Ngô lão tặc phái Hằng Sơn giết chết, trong hiện thực, không bao lâu nữa, ta cũng sẽ chết...”
“Cho nên tuyệt đối không thể chết được!”
Trong lòng Tô Bằng, ý niệm muốn sống càng gia tăng mãnh liệt.
Dưới chân hắn bắt đầu di chuyển, dường như đang muốn... chạy trốn sao?
“Ta nói rồi, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tu-vong-luan-hoi/3249993/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.